Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2008

Những Vì Sao Lẻ Loi

Những Vì Sao Lẻ Loi
Vành Khuyên

Tôi ngã vào vòng tay của Châu khi chưa hề biết anh là ai. Là ai theo cái nghĩa có tin cậy được không. Ba mươi mốt tuổi đầu, một người đã từng có hạnh phúc và đau khổ trong tình yêu như tôi, cô đơn vẫn là điều gì đó vô cùng dằn vặt ở lứa tuổi này hay sao ấy .

Tôi đánh bạo đăng báo tìm bạn trên báo Tiền Phong. Chờ mãi, cuối cùng chỉ có một thư hồi âm. Thư đó của Châu, lính Hải Quân Mỹ đang đóng tại San Diego. Thư trả lời từ tôi hăm hở gửi lại, cả tấm hình ăn ảnh nhất tôi có được. Nhận lại được hình của Châu, tôi hơi thất vọng. Anh lùn, mắt trợn, răng thưa. Thôi kệ, có còn hơn không. Tôi vẫn đối xử với Châu bằng tất cả tấm lòng của mình. Ðã cầu trời mà, khi có rồi lại chê bõng, chê beo, thật chả là cái tính của tôi. Tôi còn biết ơn trên, trong lúc lẻ loi cô đơn thế này lại có được tình cảm của Châu nữa cơ đấy.

Một lần, tôi quyết định rời tổ ấm ở Oregon đi Cali một chuyến cho vui. Châu nghe nói mừng lắm, nhanh nhẩu đòi lái xe xuống chỗ tôi định tới Orange County để gặp tôi tại đó. Một công hai chuyện, gặp lại bạn bè cũ , gặp Châu xem người ngợm thật ra sao, tới đâu thì tới, xem ra thì cái thân xác còm cõi của tôi, vừa làm vừa học hơn 5 năm rồi chả còn thiết gì khác trên đời cũng cần một chuyến đi xa như vậy để mà mở mắt. Tôi đã lên đường với nhiều hy vọng.

Thủy, Tuyên, Hào, ba người bạn cũ ra đón tôi. Tay bắt mặt mừng. Ngày còn ở VN, tôi là con bé quê mùa lắm. Nay ra dáng một thiếu nữ, vest này nọ, ăn nói chững chạc, ba người bạn cứ nhìn tôi hết ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác.

Thủy lo lắng " Về nhà tao ở đi, tao ở chung với anh chị, vào phòng tao "

Tôi cướp lời liền " Con quen sống một mình rồi mấy ông, mấy bà, con mướn hotel "

Tôi thêm " Tiền thì không có nhiều, chở dùm con tới chỗ nào hạng xoàng cũng được, con không cần gì cao sang chi, miễn qua đêm an toàn được rồi "

Ðêm đó, các bạn dụ tôi là đã trễ, không mướn được phòng, tôi đành phải về nhà Thủy trọ đêm đó.

Nhà ở Cali vậy mà hủi. Nước mở không chảy, cửa phòng tắm không có then cài, vừa tắm vừa phải coi chừng, tôi đã phát bực. Nghe tiếng cửa mở tôi nhìn ra thì người anh rể của Thủy ngó vào. Tôi tức điên lên.

Ði ra hậm hực , Thủy an ủi " Ổng cận 10 độ lận, không thấy gì đâu "

Tôi ậm ừ như muốn chửi " Không thấy cái đầu mày, tao không quen kiểu đó, mai tao ra ngoài "

Ðêm đó đêm đầu tiên tôi ngủ giấc ngủ không yên. Tôi có cảm giác mình như vừa bị raped, nhục và chán chả còn thiết gì. Tôi mất lòng tin nơi những người bạn, nhất là Thủy dù biết mình vô lý.

Motel tôi ở rất gần với khu Phước Lộc Thọ. Châu tìm được ngay. Gặp tôi, trên tay Châu một nhánh hồng, Châu đưa tận tay tôi trìu mến. Tôi chẳng rung động. Trước giờ thương ai tôi cũng hăng hái lắm, dù chẳng anh nào tặng tôi được một nhành hoa dại, huống chi tới hoa hồng. Thế mà Châu , một nhánh hồng thật đẹp, tôi vẫn dững dưng là sao, mặc dù tôi cảm nhận trong lòng cái rạo rực cho cảm giác bàn tay trong bàn tay và những nụ hôn có thể xảy ra như những lần tôi và Châu đã liên tưởng qua điện thoại.

Sau khi ăn tối xong, cả đám bạn mệt mỏi. Tôi và Châu về motel nghỉ , Châu nằm bên ngoài phòng khách với cái sofa, tôi bên trong với cái giường đôi.

Chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó với Châu và tôi. Có ai ngờ là chẳng có gì. Tôi chán ! Nếu là ai trong số người yêu cũ của tôi, tôi sẳn sàng dấn thân trở lại dù biết họ đã có người yêu mới hay đã có vợ. Cô đơn đã dằn vặt tôi tới mức ấy, nhưng với Châu, tại sao không thể được.

Ông Trời dường như đang bắt tội tôi hiểu có lòng thành chưa chắc đã có tình yêu hay sao ấy.

Châu chia tay tôi ngay trưa hôm sau.

Thủy đòi giới thiệu tôi với anh trai Thủy. Tôi từ chối.

Hào ngẩn ngơ, than buồn vì mấy cô gái Cali cao giá quá.

Tuyên lòng vòng với những chỗ gia đình anh dành sẳn qua lời giới thiệu cũng không xong.

Thủy đang có ông mới ly dị vợ theo sát như là hình với bóng. Tôi khuyên nên thôi, Thủy không trả lời. Tôi hiểu đó là niềm vui duy nhất của Thủy lúc này.

Tôi thì chán lắm rồi, về tới Oregon, phone Châu gọi , Châu đề cập thẳng " Anh cần sex , anh muốn gặp em nữa "

Tôi ngớ người, đúng là loạn.

Tôi bỗng bật khóc, khóc cho tôi và cho những người bạn đã gặp. Biết đến bao giờ, bao giờ đây, chúng tôi mới hết là những vì sao lẻ loi ..?

6/03

Không có nhận xét nào: