Thứ Hai, 23 tháng 6, 2008

Nhục

Nhục
Vành Khuyên

Tôi thề không biết nhục là gì trước khi 18 tuổi. Bạn bảo sao biết được, tôi luôn gặp may mắn trong đời. Được tí sắc diện, tôi có ăn cắp vài giây trước đó cũng chả ma nào dám nghi tôi mới lấy vì tôi nhìn ra vẻ đàng hoàng quá mà, quần áo lại chả rách rưới chi. May mà tôi không lấy điều đó để cố làm bao nhiêu điều xấu mà tôi có thể nghĩ ra nhưng đã không dám làm.

Mà cũng kỳ, nhìn tôi cũng chẳng ra vẻ thông minh tí nào, thiếu điều mặt mũi hơi buồn và đần đần. Thế mà đi đâu cũng được bầu bán làm chức này, chức nọ, coi sóc cả bao nhiêu đàn em, chỉ dẫn cho họ bất cứ điều gì họ hỏi, gì tôi cũng trả lời được, không biết thì tôi bịa ra, họ cũng tin răm rắp à và không hề kiểm chứng.

Tới 18 tuổi thôi. Sau đó ...trời tôi còn hơn chiếc mền rách. Đời như trái banh, bị đá tới chỗ này, chỗ nọ. Đi đâu xin việc hay hỏi han gì cũng không ai muốn trả lời đến nửa câu. Kỳ, may mắn đi đâu hết rồi ta. Bảo họ câm, hay bận đều không phải, vì các cô tới sau tôi son phấn chút đỉnh hỏi câu nào người ta trả lời câu đó. Tôi phải góp nhặt kinh nghiệm, hễ bề ngoài chỉ là đàng hoàng theo cái nghĩa lễ phép thì quên đi được người ta đối đãi đàng hoàng đi, phải biết đưa đẩy, điệu nghệ một chút.

Ủa chưa mắc gì tới nhục hết ...

Tôi thề, lúc đó tôi chả biết mình là ai trong đời. Đi đâu học cũng thấy mình thua người ta. Quen người nào muốn bồ bịch, thương yêu chân thành thì thấy người ta cặp với mình rồi cũng cặp với hai ba người khác thân như thân với mình. Bụng bảo dạ, quên bà nó đi cho rồi. Chơi cái kiểu chết bầm. Bà có ế bà cũng chẳng cần thân kiểu đó ...

Thấy nhục chút xíu rồi đó.

Tôi thề đi định cư càng sớm, tôi càng ráng học trở thành ông này, bà nọ về lại trường đại học cũ, xin bạn bè tôi đang làm giảng viên ở đó vào đứng lớp họ nói chuyện xứ người vài tiếng là tôi hãnh diện rồi. Nhưng lúc về, dù tôi có gặp lại người bạn làm giảng viên ở Đại Học Khoa Học Xã Hội thật nhưng cô không có thời gian gặp tôi.

Tôi đi xuyên Nam Bắc với chồng, thẳng tính quá, làm ông giận cả chuyến đi, ông đối xử với tôi còn thua con ở. Tôi chỉ còn biết trách mình, dù tôi chẳng đáng trách, chỉ trách ông Trời không nhìn thấy thiện ý trong những lời tôi nói mà bảo người ta bớt ích kỷ đi mà đối xử với tôi rộng rãi hơn.

Trước chuyến đi, tôi đã để dành cả 5 năm vừa phép vừa tiền, về lại VN như con ăn mày, tôi vẫn giản dị như ngày nào, còn bị bạn bè chê nhà quê, mặc dù người thân nhà chồng đòi hỏi tôi phải cư xử kiểu Việt Kiều, vung tiền qua cửa sổ, tôi dám đâu, tôi đi làm cực lắm. Vậy là họ mắng, nghèo thế về chi. Không, tôi xài tiết kiệm chứ có giàu nghèo gì ở đây. Họ mắng cứ mắng, sống kiểu họ tôi sống không được. Hay ho gì kiểu khoe mẽ, tôi không thích.

Cái này nhất định không nhục.

Lạ kỳ là trong đời bao giờ tôi cũng nhận những ngang trái trước hết. Lắm lúc muốn hét, này rủi ro, xin làm ơn đừng có chọn bà nữa cho bà yên thời gian được không. Làm gì có !

Vậy là tôi trở chứng, từ những người khác muốn nhìn thấy tôi phải biết nhục vì những điều họ muốn tôi có mà tôi không có, những điều họ bắt tôi phải làm mà vì tôi không giống họ nên không muốn làm, tôi quên bà nó cái chữ nhục nghĩa gì cho chắc ăn. Việc gì phải nhục. Nhục được quái gì chứ. Cướp giật hay đánh đấm ai vô can mới nhục chứ hoàn cảnh đưa đẩy tôi phải đối phó thì nhục là nhục cái chỗ nào.

Chính bố mẹ tôi cũng nghĩ tôi phải nhục vì không bằng được người này, người nọ dù có cùng cơ hội, tôi cũng chẳng lấy đó làm buồn. Rồi bố mẹ tôi sẽ hiểu, khi từ giả cuộc đời này, tôi chỉ mong để lại được cái nghĩa của sự chân thành là gì chứ không phải cái nghĩa của chữ nhục mặc dầu cuộc sống luôn đẩy tôi đến chỗ phải tự định nghĩa lại chữ nhục bạn ạ.

Tôi thật sự không thấy nhục, chỉ thấy mình hàng ngày đấu tranh cho những niềm tin và lý tưởng đã hình thành qua những năm tháng tranh sống. Bạn hãy tin vào điều đó từ một người như tôi. Bạn dám không ?
Tùy bạn đi nhé !

Không có nhận xét nào: