Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2008

Gặp Anh Lần Nữa

Gặp Anh Lần Nữa
Vành Khuyên

Em có gặp anh lần nữa hay không
Như mỗi lần giận nhau, em ao ước làm hòa
Lần này mong gặp quả là đau đớn
Không phải giận nữa mà là xa ...

Như anh vẫn còn đây mỗi chiều trước cửa
Điếu thuốc trên tay vòng khói cuộn đều
Cảm giác ngắm anh vẫn còn nguyên vẹn
Trong cuộc đời này, em, chỉ còn là rong rêu

Những gì của hôm qua sao vẫn thật gần
Không thể đánh đổi bằng những gì hôm nay dù hoàn hảo nhất
Và anh, một thực thể thật
Đến rồi đi.

Lòng Người

Lòng Người
Vành Khuyên

Bà lấy chồng nữa không bà Trâm?
Tôi trầm ngâm khi hắn hỏi trực tiếp kiểu đó. Gì tôi chẳng nói được, có điều có cần nói và nên nói hay không. Nói có thì sạo, nói không thì người đời không tin. Nói để rồi coi người đời bảo mình già rồi còn cà chớn. Nói chung là khỏi nói cho rồi, mình làm gì mình biết, lấy hay không cũng chuyện của mình chứ chuyện của người ta đâu.
Tôi đánh vài chữ cho hắn, lắm chuyện, hỏi gì hỏi lắm, hỏi cái này hơi vô duyên ....
Hắn phân trần, gì bà nói chả được, thử gan thỏ bà chơi ...
Tôi hóa thành thật .... ai chả có lúc buồn vì nhìn quanh quẩn chả thấy ai, nhưng nói phải nói cho hết, khi có người bên cạnh, chưa chắc người đó đã thương ông và lo cho ông, có khi cần một lời an ủi, họ lại cho lời chua chát, có khi cần một vòng tay họ cho một cú đá ... hahhâh đời tôi là thế , mong chi nữa.
Tôi được thể ... phụ nữ quả là hay, khi dựa vào chồng thì bị cho là ăn bám, yếu đuối. Khi tự đứng một mình và có địa vị xã hội, bàn bạc chút xíu thì bị chồng mắng là đàn ông. Khi chồng bịnh thì phải biết gánh vác nhưng khi chồng không bịnh, mình bịnh thì phải câm họng tự biết phải khoẻ để tiếp tục chăm sóc con cái.
Tôi thề kiếp sau làm phụ nữ nữa có nghĩa là tôi bị đày ông à.
Tôi kết luận với hắn ... vậy ông tự trả lời coi tôi muốn lấy chồng nữa không đi nhé.
Hắn cho tôi ngồi đợi thật lâu .
Tôi cũng chẳng cần hắn hiểu. Nói ra được sự thật mới đúng là con người. Thế thôi ...
Chẳng chào nhau nhưng tôi hiểu hắn có đi ngõ khác cũng ngoái lại nhìn chỗ tôi đang đứng mà gật gù về những điều tôi nói.

Lý Tưởng

Lý Tưởng
Vành Khuyên

Bạn nói lý tưởng là xa vời, thật tình tôi không đồng ý. Nhưng nếu bạn hỏi ngược lại tôi nếu tôi cho lý tưởng là không xa vời, vậy lý tưởng với tôi là gì. Tôi không nói được với bạn, thật tình tôi cũng không nên nhiều chuyện bày đặt nhắc tới hai chữ lý tưởng mà chi.

Cũng giống như bạn sinh ra đời, bạn được cha mẹ cho một cái thần rất tốt, bạn được dạy điều hay lẽ phải, bạn nhất nhất làm theo không sai phạm, điều đó là lý tưởng đó. Cái gì bạn nghĩ tới và nó xảy ra y chang như vậy tốt đẹp và xuông xẻ thì theo tôi là lý tưởng.

Cha mẹ tôi chả dạy tôi nói láo nhưng khi yêu một người mà cha mẹ không thích, bạn phải dối trá để tiếp tục được yêu người đó thì đời bạn tan nát chứ còn lý tưởng gì nữa và những cái đó tiếp tục hình thành trong bạn những định luật, những điều lệ khác mà hoặc là bạn nghe lời trái tim hay nghe lời lẽ phải thì lý tưởng đâu còn ý nghĩa gì.

Trong trường, thật sự chả ai dạy bạn ăn hối lộ, chỉ dạy bạn liêm khiết nhưng liêm khiết là cái gì đó nó còn xa xôi quá với bạn khi bạn còn trên ghế nhà trường. Tôi nghĩ đúng ra là phải dạy đối phó với hối lộ, bài bác tham nhũng. Học vậy thôi, chứ bao nhiêu người học thì có bao nhiêu người hành đúng như những điều mình học đâu, hành ngược lại là đằng khác.

Đổ cho con người hết về những lỗi lầm đó, tôi không đồng ý. Thật ra nó còn do môi trường. Bạn nghĩ người thân bạn đau ốm, bạn không có tiền mua thuốc, người ta mời bạn vào một cuộc gian lận, tham nhũng, hối lộ nào đó để sau đó bạn có tiền chữa cho người thân, bạn làm không ? Bạn có thể mượn ai đó nhưng người ta thấy chưa chắc bạn có đủ khả năng trả người ta không cho thì còn ngõ nào cho bạn đi, chờ thì có khi nguy hiểm đến tính mạng người thân. Đứng chỗ đó cũng như bạn đang bị thử thách có còn giữ được lý tưởng hay không vậy. Trong một xã hội không lối thoát, kết cục như thế nào bạn đã rõ. Nhưng còn những kẻ lợi dụng muốn từ chỗ mình đang đứng để mòn đục chính lương tâm và lòng tự trọng của mình, hay tự huỷ hoại lý tưởng thường nhật như một con người thì nó lại không phụ thuộc vào phạm vi bắt buộc nữa mà phụ thuộc phạm vi lựa chọn. Họ chọn đi con đường đó để có những gì họ muốn bất chấp nhân tâm.

Chỉ có họ mới phán xét được họ và tự ngừng những điều đi ngược lại lý tưởng thông thường. Lý tưởng không là gì xa xôi, chỉ là những điều đúng trong cuộc đời nhưng vì đời thường có quá nhiều điều đi ngược lại cái đúng nên cái đúng trở thành lý tưởng.

Thí dụ một người phụ nữ đoan chính là không ngoại tình nhưng bạn nghĩ xem khi bị chồng phụ bạc, lạnh nhạt, lại có người khác ve vãn, lơi lã thì không đổ mới là lạ, sống trong đời ai lại chả cần tình yêu, lòng quan tâm. Như vậy người phụ nữ đó nếu ngoại tình là đi ngược lại lý tưởng sống làm người phụ nữa đoan chính nhưng để được tiếng đoan chính mà suốt cuộc đời này phải chịu đựng e ra cũng bất công cho người phụ nữ đó.

Thẳng thắn và đoạn tuyệt được với cái không đúng là lý tưởng không phải ai cũng làm được.

Tôi cũng nhiều lần nói mình là người có lý tưởng nhưng thực tế cho thấy tôi ngã về hướng không lý tưởng rất là nhiều lần. Nên nói ra mà làm chi, chỉ cần tỉnh táo và luôn tự kéo mình về hướng thiện. Nếu có ngã, dám dũng cảm đứng dậy và tự nói với mình, khéo nhé, không lại ngã nữa đấy tôi thấy đã là một anh hùng.

Còn với những ai cố tình đi ngược lại cái đúng, bàn nữa mà làm gì hả bạn, nhân tâm họ không còn bạn ạ.

Bài Thơ Tặng Anh

Bài Thơ Tặng Anh
Vành Khuyên

Em viết bài thơ tặng anh nhân ngày Giáng Sinh
Tuyết đặc trắng xóa cả đất - trời
Cái lạnh xuyên thấu gia thịt ngay trong giấc ngủ anh ơi
Gặp anh trong mơ với nụ cười - lạnh bỗng ấm

Chẳng buồn chạm đến ly cà fê dù pha rất đậm
Đêm vốn mất ngủ nên tách cafe để chơi
Để nhớ vị đắng từng trên môi và hơi thở ai em hằng biết
Trong mơ vẫn hiểu mình đã lưu luyến tiễn biệt ....

Thơ chẳng còn là thơ, tay nức từng thớ, em vẫn gõ vài dòng
Lòng vẫn những chờ mong, những ước ao, thời gian quay ngược
Dù biết chẳng thể đâu, mất và được
Trong đời, có bao giờ đổi chỗ cho nhau ...

Chỉ còn là nhiệm màu ....

Còn Gì Cho Nhau

Còn Gì Cho Nhau
Vành Khuyên

Bà ăn chay hả bà Trâm?
Tôi ngạc nhiên sao hắn hỏi thế? Không ngần ngại, tôi bình thường " ủa tui khai hồi nào vậy?"
Hỏi chơi mà, hắn nhanh tay gõ.
Tôi hiểu ra, chay mặn gì tui cha, vui thì ăn thịt, buồn nghỉ, nếu gọi không ăn thịt là ăn chay tui thấy không đúng, tâm tui vẫn sân si cho những đúng sai cuộc đời, tu sao nổi
Hắn hahhâh trên máy ...
Tôi cũng buồn, chả ai nói chuyện gõ tiếp, ừ mà tui thấy đời này cũng nên tu là vừa, thấy nhiều quá cũng ngán ....
Hắn cãi lại tôi liền " bộ tu bà hết thấy hả, khùng "
Hắn có lý, tôi gõ hihihihih đồng tình.
Ủa sao hôm nay bà hiền thế, hắn ghẹo tôi
Tôi không ưa, " khủng long gầm thì bỏ chạy, khủng long cười thì ghẹo cho khủng long tức, đời lắm người cũng buồn cười thấy mụ nội "
Hắn đổi tông, khi buồn bà làm gì?
Tôi bình thường, ủa còn giờ buồn sao? nghe nhạc cha nội, không nghe thì mở ti vi cho có tiếng người, đời ai chả thế, hỏi chi thêm thừa ....
Bà này không nặng nhẹ người ta chắc bả chết ....
Tôi hihihi rồi gõ, từ nhỏ rồi, ngạc nhiên chi ....
Ai thương bà được bà Trâm, hắn đổi nghiêm chỉnh
Tôi bình tĩnh, ba má tui, anh chị tui và con tui ... nội mấy người đó hỏng thương tui nữa thì tui báo động tui rồi ....
Tôi tiếp, ủa mà nay hỏi nhiều dậy, hỏi toàn chuyện không đâu ...
Hắn thực tế , bà hỏi bà á, mọi lần bà rượt tui rồi hôm nay cóc mở miệng, hắn lại gõ hihihiii
Hắn có biết đâu, nhiều khi hắn nghĩ tôi nói với hắn nhưng những lúc hắn hỏi là những lúc tôi có thời gian tự nói với chính mình về những điều đơn giản và bình thường của đời sống mà chưa có bao giờ tôi tự dừng lại và tự hỏi chính mình cả.
Những gì tôi đã viết cho tôi hay tôi đã trả lời hắn có khi mai này tôi cũng không còn nhớ.
Cần chi hả, hắn có thể nhớ hộ tôi và luôn cho rằng đó là sự thật và sẽ tự nhắc với hắn " trên đời này không ngờ có một người " rồ " như vậy " tôi vẫn vui và vẫn quí trọng những câu hỏi mà tôi cho là " không đâu " của hắn nhưng sự thật chứa đựng những quan tâm rất con người.
Thật.

Tình Thân

Tình Thân
Vành Khuyên

Bạn có thể giữ một tình thân bao lâu, 10 hay 15 năm hoặc hơn thế nữa. Bây giờ hỏi tôi, tôi không nhớ chính xác từ khi nào tôi đã có địa chỉ của bà và đã làm gì trong suốt thời gian không liên lạc với ai, sau đó liên lạc lại bạn bè vẫn coi như con chim lạc đàn về lại tổ, không lời than trách mà còn mừng vì họ còn có tôi.

Nghĩa là tôi đã có địa chỉ của bà từ trước 96, khi xa bà là năm 92. Lang bạc, đơn độc, hỏng lẽ không tiền, không nhà mà tôi kỹ tới độ còn hết các địa chỉ. Hahaha nghĩ mà phục mình chẳng phải chơi, giờ ai cho địa chỉ hôm nay ngày mai không biết để đâu.

Bà đến dự đám cưới tôi, mừng vui như cho một thành viên trong gia đình chứ không phải cho một người bạn. Bà mừng còn hơn tôi tôi biết vì nụ cười của bà đứng cạnh vợ chồng tôi trong tấm ảnh còn tươi hơn tôi nữa.

Bà luôn là người gửi thiệp sớm nhất trước Giáng Sinh, khi nhận được thiệp của bà lục đục lấy thiệp ra ghi cho bạn bè vẫn còn sớm chán. Thế mà năm nay, tôi đã hí hửng khi nghĩ mình trước bà vì mình chu đáo, dè đâu, người bạn tôi đã đi xa mà tôi không hề được tiễn đưa.

Tôi vẫn có thể hình dung ra hết sự tiễn đưa đó ra sao từ thảm kịch của riêng mình.

Tạm biệt bà nhé, tại sao lại tạm biệt, chỉ tạm biệt những tấm thiệp Giáng Sinh hàng năm còn thì Edna ơi, bà luôn ở trong lòng tôi bà ạ.

Tìm Trăng

Tìm Trăng
Vành Khuyên

Em đi tìm mảnh trăng
Của anh ngày xưa cũ
Mảnh trăng đầy quyến rủ
Treo trên trời hôm nao

Lòng vui đến nôn nao
Qua bao miền sao sáng
Qua bao miền sao thưa
Nhớ anh mấy cho vừa

Mảnh trăng chưa lấp ló
Lòng bỗng ướm ưu phiền
Trăng ngày xưa trăng tỏ
Giờ trăng nào đến phiên

Thôi hay không tìm nữa
Ánh trăng cũ vẫn chờ
Như những ngày thơ bé
Nhớ chị Hằng thường mơ

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2008

Làm Boss

Làm Boss
Vành Khuyên

Thiệt tình là tôi chẳng có cơ hội làm boss và chẳng có hy vọng một ngày nào làm vì thật tâm tôi không muốn. Nhưng thấy các người trong những vị trí đó múa may quay cuồng, nghĩ là giúp cho nhân viên của mình nhưng thật ra lại hành động như một con rối không hơn không kém. Buồn đời, tôi thử đặt mình vào vị trí làm boss coi sao.

Tôi sẽ không coi mình là ngồi trên đầu thiên hạ khi làm boss. Tôi chẳng cần biết hết những chuyện gì đang xảy ra với nhân viên. Họ có những bí mật riêng của cuộc đời cá nhân và cuộc đời làm việc. Tôi chỉ cần họ chia xẻ những khó khăn trong công việc mà tôi có thể giúp họ vượt qua trong thẩm quyền của tôi. Khi họ thành thật trong công việc, tôi sẽ nói lời cám ơn với họ vì tôi luôn tin chính điều đó sẽ giúp công việc chung tôi và họ đang chung sức làm đi đến một kết quả mỹ mãn.

Tôi cho họ biết tôi không có chi khác họ. Tôi chỉ làm công việc khác họ và nếu cần họ cứ xem tôi như người giúp việc hổ trợ công việc của họ thành công theo ý họ muốn. Khi người ta trả tôi lương cao hơn họ tức là người ta tin tôi có đủ sáng suốt nhìn thấy những thất bại có thể xảy ra và có thể tránh. Những thất bại đó có thể do thiếu học hỏi và không đủ tự tin hay không có niềm tin đối với boss nên không chia xẻ được nên dẫn đến thất bại từ nhân viên. Vậy thì còn ngần ngại gì mà tôi không dũng cảm bước lên một bước nói cho họ biết khi được nhận vào làm là họ đã được thử thách và được tin cẩn nên chính họ cần tin cẩn họ và vượt qua những gì họ nghĩ đang là thử thách trước mặt để cùng với tôi hoàn thành công việc được giao.

Tôi không bao giờ ép buộc họ phải suy nghĩ giống tôi. Công việc có thủ tục cả, điều đó giống là bắt buộc. Họ có thể thích những điều tôi không thích khi ra ngoài công việc. Họ có thể khó khăn hay dễ dãi hơn tôi trong quyết định một việc gì đó. Mọi việc trong công việc, cứ theo luật lệ mà làm vì luật quá rõ ràng rồi, nhưng những việc khác tôi chỉ cần họ tôn trọng tôi và tôi tôn trọng họ. Thế là đủ rồi.

Tôi sẽ chào những nhân viên của tôi mỗi buổi sáng, không phải là xã giao thường tình. Trong lời nói tôi tỏ rõ sự vui mừng gặp họ thêm một ngày với những công việc quen thuộc mà chúng tôi làm vui vẻ như nó là những công việc mới mỗi ngày. Tôi không muốn gần họ như người thân nhưng ít nhất khi rời xa công việc về nhà, họ nghĩ ngày mai họ trở về công việc như về với một ngôi nhà khác ngoài ngôi nhà chính của họ vì ở đó có tôi người luôn bên cạnh họ hổ trợ họ đi đến thành công.

Tất cả đều nằm trong hai chữ thành công vì thành công quyết định niềm hãnh diện được lao động và được tin cẩn trong công việc được giao giúp cho niềm tự tin lãnh đạo và vượt qua khó khăn để đạt tới sự thành công trong cuộc sống riêng của nhân viên.

Và bạn ơi, tại sao tôi nói được những điều đó. Chả phải tại tôi hay đâu. Tôi đã từng gặp những người boss như vậy rồi bạn ạ. Và tôi từng biết ơn sự có mặt của họ trong đoạn đời tôi đã đi qua để hiểu thế nào là cung cách làm việc rất con người và tự hiểu mình là ai trong cuộc đời.

Tôi may mắn đấy chứ bạn nhỉ, dù chưa bao giờ làm boss và hiểu rằng mình sẽ chẳng bao giờ làm.

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Mãnh Lực

Mãnh Lực
Vành Khuyên

Đứa con trai tôi nằm trằn trọc không ngủ. Từ ba bữa nay, ba mẹ con tôi ho như còi tàu, đến sáng nay tôi mới nhớ ra trong nhà bật sưởi nên không khí hoá khô, chiều tôi về phải mở máy phun hơi nước trong nhà. Tôi hỏi con " Bi nhớ ba hả ". Trong bóng tối nó say Yes ngay. Anh vẫn thường ôm nó khi nó khó ngủ và đợi nó ngủ anh mới ngủ. Nó đã quen như vậy và hai năm nay không có điều đó, nó vẫn nhớ như là ba đâu đó quên làm cho nó vậy. Bất hạnh đổ xuống khi nó mới qua 5 tuổi, nó hiểu nhiều hơn tôi tưởng mà thương mẹ không nói ra. Có lúc nó hỏi " sao lúc trước bố mẹ cãi nhau nhiều vậy ". Tôi bình thản " tại Bi với Mì bày quá, dọn không xuể, mệt nên to tiếng ". Với ai tôi không rõ, nhưng với tôi, to tiếng hoàn toàn không có nghĩa xấu, chỉ là phản ứng và là kết quả của một điều gì khác. Từ nhỏ, lớn hơn Bi đâu đó 3, 4 tuổi, tôi bị bạn bè chọc " ba mày đi ở tù " khi ba tôi đi học tập tập trung, chúng lấy tập, xé tập và chọc ghẹo tôi vì chúng cho như vậy trả thù được cho nhân dân. Nhân dân cái đầu chúng. Ác nhơn thất đức lấy cớ đó ra mà viện, hèn và nhục vô cùng. May mà trong tất cả các hoạt động tôi đều dẫn đầu nhưng gia nhập đòan thì không vô được vì lý lịch xấu, tôi nghĩ có cố gắng tiếp tục chắc cũng chẳng ai tin, nên đành thôi phấn đấu cho rồi. Xuôi theo dòng nước có phải hơn không.

Lúc đó không có mãnh lực nào mạnh mẽ với tôi hơn mãnh lực tình yêu. Vì yêu tôi có thể đạp hai ba cây số tới nhà người ta chỉ để được một nụ hôn buổi sáng. Ngu thế. Nhưng lúc đó tôi nghĩ tôi sống. Nhưng có sống thực hay không khi tương lai không có, kế sinh nhai cũng không. Hai mươi bốn tuổi mà vẫn ngửa tay xin tiền cha mẹ.

Tôi bước vào thế giới tự do của Mỹ với động lực tự lập. Tôi làm tất cả để có tiền. Học và làm việc, tư cách lúc đó chưa cần thiết vì thật sự tôi không cần biết tôi là ai, có tiền và có bằng cái đã. Dần dần rồi tôi nhìn ra đời không chỉ có tiền mà tư cách nó quyết định tất cả. Và tôi có thể không đồng bộ trong suy nghĩ, trong việc làm với những người đi cùng đường với tôi nhưng không vì thế mà họ không còn là người tôi thương, tôi quý.

Hai năm vừa qua, có những lúc tôi muốn buông xuôi tay chân đi vào thế giới nào đó không còn miệt thị, không còn khổ đau. Nhưng hai đứa con là mãnh lực vô cùng lớn vực tôi đứng dậy nhiều lần. Tôi hiểu ra tại sao tôi viết, tại sao tôi sống và tại sao tôi nghĩ tôi chết mà tôi vẫn sống. Tôi còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết để thay thế cho anh mà nhiều khi có những điều tôi hiểu sẽ không bao giờ tôi thay thế được .

Sống và chết, chết và sống chỉ là trạng thái của cơ thể hoặc tiếp tục, hoặc ngưng vĩnh viễn với thế giới hiện sinh, ăn thua là do cái đầu tôi còn muốn tiếp tục cộng tác hay không mà thôi. Để tạo ra được động lực cộng tác, mãnh lực đồng tiền và mãnh lực mong nuôi con lớn lên thành người đã đưa tôi ra khỏi trạng thái tạm gọi là chết, sống trở lại mới thực hiện được điều đó. Mong ngày qua ngày, tôi đạt được những hiểu biết cặn kẽ hơn về lẽ sống chết mà không phải chấp nhận chết tạm trong cõi đời này nữa.

Cho Một Ngày.

Quả Thị Của Tôi

Quả Thị Của Tôi
Vành Khuyên

Quả thị xưa nơi cô Tấm bước ra
Niềm hạnh phúc đó ươm mầm trong tôi mơ ước về điều thiện
Bớt phân vân
Tôi hiểu không làm ác với ai
Điều tốt
Điều hay
Sẽ tự đến với mình trong không cân nhắc

Trắc trở luôn trước mặt
Khó khăn lúc nào cũng bủa vây
Mặt tôi cũng đầy nước mắt như cô Tấm
Nơi đây, không có thị, không có nhiệm màu
Rằng, khổ đau vẫn hoàn khổ đau.

Bỗng từ hôm qua
Nhớ anh đến khôn cùng
Mọi điều tôi từng quên nay lại nhớ tất
Hình ảnh anh thường nhật
Hiện rõ trong tôi đến xót xa

Quả thị ơi bỏ anh vào đó nhé
Cho anh bước ra những lúc mẹ con tôi không ở nhà
Cho anh ngắm nhìn lại một thời xa xưa đó
Có mẹ, có cha ...
Con không ngủ nhớ anh
Tôi mơ những ngày xưa trong lành
Cố quên đi hoà vào dòng đời quá vội ...

Quả thị tôi ơi
Anh của tôi ở đó
Vẫn hiện trước mắt tôi
Đêm từng đêm nhạt nhoà ...

Quả thị _ Anh ơi ...

Giờ Sanh

Giờ Sanh
Vành Khuyên

Giờ sanh có vẻ quan trọng. Giờ tôi bắt đầu tin ông bà ta nói giày dép còn có số huống chi con người. Tôi hay ghẹo má tôi " má, má, sao má không cho con ra giờ tốt tốt tí má ". Má tôi không nghĩ bị tôi chọc, giẩy nẩy " ơ, mày ra chứ tao ra đâu tao chọn cho mày " hihihi. Mà đúng thật chứ, tôi muốn ra và phải ra thì là chuyện của tôi, má tôi phải chịu đựng cái đau đó chứ có biết chi đâu hihihi. Giá gì tôi ra cái giờ tốt hơn, không tới nổi khỏi làm khỏi suy nghĩ vẫn sung sướng nhưng ít nhất cũng vui vẻ, không gặp nhiều trắc trở trên đường đời như thế này. Mà ai chả nhỉ, hhihiih, không gặp này cũng gặp kia. Nhiều người hạnh phúc bên cạnh nó dễ ợt như cơm sườn nhìn thấy cũng còn vui lây. Nhiều người lo toan từng bữa, khuông mặt lúc nào cũng đăm chiêu, tôi thấy cũng còn buồn lây cho họ nhưng biết sao, muốn gánh cho họ cũng không được vì cái gánh của mình cũng đã quá nặng rồi.

Lần đầu tôi sanh phải mổ vì con sinh thiếu tháng. Khi có mang lần thứ hai, bà bác sĩ nhìn tôi nhỏ như cái kẹo nói liền " bà chuẩn bị mổ nữa đó " . Tôi bình thản " yeah, tui ngán đau đẻ, mổ ok ". Ông xã tôi còn vui hơn tôi, ông xã tôi bàn " anh chọn ngày sanh cho nó em ơi, bảo bả cho mình cái tuần nào có thể mổ anh sẽ chọn ngày ". Anh chọn thật, đúng giữa giờ từ 12h tới 2h không được trễ hơn. Đó là trách nhiệm của tôi, anh đã chọn, phần tôi phải nói bà bác sĩ giờ đó, ngày đó, cho nhân viên của bà ấy gọi giữ phòng mổ ở bịnh viện. Khi họ gọi tới bịnh viện, họ bảo y chang giờ tôi bảo, họ nhìn vào cuốn sách cũng tự nhiên hỏi tại sao phải giờ đó mà không phải giờ khác. Tôi hốt hoảng liền, " mấy bà đừng đổi giờ của tôi, chồng tôi không happy đâu ". Họ cho tôi ngồi đó đợi nửa giờ và cuối cùng tôi được cái giờ tôi muốn thật. Mọi việc với thằng bé sao mà trôi chảy, cho tới lúc này, chỉ trừ mỗi một điều không vui, nó không còn anh như người dẫn đi trong cuộc đời còn thì nó sống và vui đùa cùng học hành cứ như là nước xuôi dòng .

Con gái của tôi lại trong một trường hợp khác, tôi vẫn phải mổ, vẫn phải chọn ngày. Nhưng anh không muốn sanh nó trong những ngày của tháng cô hồn nhưng dời đâu có được vì 9 tháng 10 ngày trong thời gian đó. Cuối cùng chúng tôi chọn một ngày tốt nhất của tháng cho nó sanh. Trước ngày sanh, tôi đã đau bụng không thể tả đành đi vào bịnh viện. Bà bác sĩ mới mổ xong hỏi tôi nếu muốn mổ luôn bà làm hôm nay luôn cho tiện. Tôi sợ con có chuyện gì mới đau dữ như vậy. Phần thì ở lại qua đêm chưa sanh mà đau kiểu này chịu không thấu. Tôi chọn làm luôn thì đúng là phần số và giờ sanh của có có phần trời định chứ không phải vợ chồng tôi định nữa. Khi coi tử vi cho nó vài ngày sau khi sanh, anh có vẻ buồn. Thì ra là cái buồn có thể anh ra đi vì kỵ tuổi nó. Cuộc đời sao mà trớ trêu. Ngoài ra con bé còn bị tự kỷ nhẹ vì tinh thần tôi có lúc không được ổn định khi nó còn trong hai ba tuổi. Tôi chỉ tự trách mình, dù đã nhiều lần các bác sĩ, cô giáo bảo tôi đừng nghĩ như vậy vì tự kỷ không nằm trong dự định của cha mẹ và cha mẹ không thể quy trách nhiệm gì về mình ngoài phần trách nhiệm hổ trợ con nhiều hơn cho tới khi nó lớn.

Giờ sanh, nếu tự mỗi con người định được để có số tốt hết thì ai chẳng muốn. Muốn không đau khổ vì tình, muốn vui vẻ khi thấy con ngoan, trưởng thành thay vì được nuôi dạy trong trại phục hồi nhân phẩm.

Có những điều ngoài tầm tay con người và tôi hiểu chỉ còn dùng lòng dũng cảm của mình mỗi ngày mà đối phó với những thử thách của cuộc đời mà tôi hay cho là do số phận.

Khoảnh Khắc

Khoảnh Khắc
Vành Khuyên

Một người buồn tênh
Giữa phố phường
Có ai biết, có ai thương ...
Chiều buồn thêm, chiều vắng ...

Trở về bình lặng
Gió thổi, mây bay
Từng ngày từng ngày
Vẫn qua những điều buồn như thế ...

Sinh nhầm thế hệ
Hoặc chẳng đúng giờ ra đời ...
Dẫm những bước hụt hơi
Vào đời, trôi nổi ....

Hạnh phúc là những gì đang có
Hay những gì từng có
Chẳng còn ý nghĩa chi

Chẳng biết buồn, vui
Đau đớn, xót xa gì
Chỉ biết chân còn bước

Dù là bão
Dù là giông
Hay mưa lũ trong lòng
Cũng đi tất ....

Ai bảo sống thật
Là hay
Chẳng còn gì trong tay
Chẳng còn gì để khóc ...

Chỉ mưa, bão trong lòng
Suốt đời muốn vượt cơn giông
Chính mình tạo ra nó ...

Mất Ngủ

Mất Ngủ
Vành Khuyên

Giải quyết hết mọi khúc mắc với sở và với cuộc sống riêng coi như tạm xong thế mà ả vẫn mất ngủ. Ả nằm hết nhìn lên trần rồi nhìn qua nhà hàng xóm coi tại sao đèn họ vẫn bật sáng choang mà có thấy ai đâu. Mắt ả thao láo. Ả nằm chịu trận một hồi rồi tự nhủ, mai phải đi tìm nhà cái người hàng xóm này phàn nàn cái chuyện để đèn sáng choang hắt qua phòng ngủ nhà ả thế này làm rộn ả, coi họ nói sao. Sau đó một lúc, ả choàng dậy, thay đổi vị thế tấm sáo thấy ánh sáng bớt vào, ả tự gõ đầu mình bảo ả ngu. Ngu gì ngu thế không biết. Làm ả thức nãy giờ cũng độ tiếng rồi.

Ả vẫn mở mắt sau khi không còn nhiều ánh sáng như trước. Ả nghĩ mãi mà cái đầu bò của ả chả ra cái chuyện giỡn chơi nào làm ả suy nghĩ thế mà ả vẫn thức. Ả nhìn đồng hồ. Bỏ bà, đã hơn hai tiếng quá nửa đêm, càng sợ không ngủ được, ả càng thấy không thể ngủ. Cứ thấp thỏm sợ vừa chợp mắt nó lại sáng mất thì có mà ngủ quên rồi mất việc luôn.

Ả nhớ cái thời xuân sắc của mình cũng có những đêm thao láo như thế này vì sợ thi rớt, hay vì nhớ mấy cha nội ả thương và tính toán sao cho họ biết. Ả cười nhạt trong bóng đêm. Hahhâh tới tứ tuần rồi nó lại ngu kiểu khác . Xuân tàn nó vẫn ngu, thế mới lạ chớ. Giờ ả không thi cử, không còn ai để nhớ, ả vẫn mất ngủ cho những bài toán của cuộc đời, cho ả, cho hai đứa con. Nói câu gì lỡ lời với con, ả cũng sợ ông Trời nghe thấy lấy mất hai đứa con như cái hồi ả la lên ông nhà làm khổ ả rồi ổng đi mất vậy. Ngày hôm qua khi vừa biết mình lỡ lời, ả đã nhìn lên trần chả biết có ai không nhưng vẫn nói đại " please don't take them away from me".

Sợ hãi đến thế là cùng. Mắt ả vẫn thao láo cho tới sáng.

Reng reng reng, ả choàng dậy lại sửa soạn cho một ngày mới không chuẩn bị và vẫn với những con tính, bài toán y chang như mọi ngày trước mặt.

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

vk

Tôi đi trong đời với một lòng tin, người viết cũng như một thầy thuốc, mang tới cho người đọc những liều thuốc tinh thần, chữa lành cho họ những vết thương lòng đang còn âm ỉ dày vò họ, làm sáng lên một ngày của họ, làm cho họ cảm thấy trong cuộc sống còn có cái gì đó để mà vui, và vịn vào, giúp họ phải mạnh, giúp họ đứng vững và giúp họ tìm ra chính bản thân họ là ai qua bài viết. Người viết cũng còn là một diễn viên trên sân khấu có thể làm cho người ta ghét, thương, căm và giận. Ai muốn sao tuỳ hỷ. Người viết phải tạo cho người đọc cảm xúc, hay người đọc không còn cảm xúc tìm lại được cảm xúc là mục tiêu duy nhất của tôi. Còn gì nữa, tôi là một người chẳng ra gì, đi trong cuộc đời, tôi coi thường tất cả, cái tôi trọng nhất là sự đơn giản, thành thật và tình người. Không có những điều đó, đời sống là vô nghĩa.