Thứ Năm, 12 tháng 6, 2008

Hi Handsome

Hi Handsome
Vành Khuyên

Cái thư nào ả cũng viết những dòng như thế. Đã ba thư rồi tôi không trả lời. Tôi chửi thề thầm trong bụng " đồ chết bầm, biết mình mặt mũi ra sao, làm quen kiểu khỉ gì vô lại thế !". Đến thư thứ tư, ả trách " ơ sao không trả lời em , ". Tôi bực quá, xả cho một chập

Thứ nhất, tôi không có handsome.
Thứ hai, thiệt tình tôi không biết cô từ chốn nào ra.
Thứ ba, nói chuyện đàng hoàng lại thì may ra tôi trả lời.

Làm người thật khó, ả có nói gì không đàng hoàng đâu. Thư sau đó ả giải thích với tôi " anh ơi , hi handsome thì cũng như là hi honey, người ta gọi cho thân mật thôi, anh không thích thì đây gọi lại chữ khác, có gì mà hắc ghê thế.

Phải nói cho thật lòng, nói như cãi lộn thì tôi không ưa thật, nhưng nói dẻo miệng quá, ngọt ngào quá thì lắm khi lại mật ngọt chết ruồi. Đời này qua đời kia, cái chân lý đó rõ quá rồi, đâu cần tôi phải chứng minh lại mà tôi đi chấp nhận những lời đường mật đó của ả.

Thời gian trôi qua, những lá thư hi handsome vẫn tới, vẫn là một sự im lặng từ tôi. Tôi chán ngấy cái vỏ bề ngoài của những cô nàng chỉ có lời lẽ hoa lá mà tự tận đáy lòng họ là một sự rỗng không, vô vị, và ngoài những lời đó ra, họ không còn có cái gì hay hơn thứ đó. Chưa gặp cũng không dám thử, gặp rồi càng muốn tránh xa ...

Tôi có thể lầm ả. Ả có thể thật sự muốn làm bạn nhưng hình ảnh của những lời đường mật xưa kia ám ảnh tôi tới không ngờ. Tôi sợ quá, sợ chảy mồ hôi đêm, sợ toát mồ hôi hột, toát xong chưa hết sợ và giờ những lời đó ở đâu, tôi tránh hết .

Tôi chán tình người, chán con người, tôi có còn gì để sống đâu sau lần chết tử, chết tiệt vì một lần lỡ tin những lời đường mật đó từ một người. Vậy mà tôi vẫn trơ trơ ra đây, không còn biết khóc thật tình và không còn biết cười thật lòng là ra sao.

Lạy trời cho tôi đừng thấy thêm những gì tôi đã thấy.
Lạy trời cho tôi đừng mắc thêm những gì tôi đã mắc.

Đời đã quá chua cay.
Đời đã lắm nghiệt ngã rồi.

Tôi chỉ còn chút lòng này đi đến cuối đời. Xin hãy để tôi yên nhé.

Không có nhận xét nào: