Thứ Hai, 16 tháng 6, 2008

Một Mình

Một Mình
Vành Khuyên

Bạn bảo tôi là một người độc lập vô cùng, vâng tôi cũng thấy thế nhưng bạn có ngờ đâu tôi rất phụ thuộc vào người khác.

Này nhé, ngày còn bé, tôi ngủ chung với người chị rất siêng học, cái bà này học hơn tôi hai lớp. Sáng nào bả cũng dậy sớm học bài xa xả, bài bả mà bả đọc riết tôi thuộc luôn, còn thuộc hơn bài của mình dù đang ngủ. Lúc bả chuẩn bị đi học, tôi mới lò mò dậy đánh răng rửa mặt đưa tay cho bả dắt tới trường.

Năm 1974 bả thi đậu vào Gia Long, nở mày nở mặt, ba tôi lúc đó đã đe tôi thi đệ thất mà không đậu cuốn gói ra đường ở. Cái đời gì kỳ, học dở hay học giỏi mà do mình định được tôi đã làm, nhiều lúc tôi nghĩ nó do cái số phận nhiều hơn là do sự cố gắng ở cá nhân. Như tôi đây, học dở thế mà lúc sắp vào lớp 6 người ta bỏ thi đệ thất. Trước năm của tôi, ai cũng phải thi lên lớp 10, tôi may mắn được miễn thi, có thi cũng rớt mợ nó rồi chứ không mong gì đậu vì tôi có coi bài thi năm đó, khó chết.

Những ngày đó, hễ chị tôi dậy học, tôi còn chưa dậy. Chị tôi có mệt mà ngủ, tôi còn thấy thích vì ơ, bả học giỏi thế còn chưa dậy học mình mắc chi phải dậy.

Cuộc sống tôi lúc đó rất tự do. Tôi chẳng phải phàn nàn điều gì, ăn ngủ học tùy ý tôi muốn à.

Qua tới đây lúc 24 tuổi tự tôi phải tạo dựng lấy tương lai mình một cách đúng nghĩa. Tôi thấy mình cần có trách nhiệm hơn, tôi ở một mình, chả còn nhìn thấy ai mà noi gương, tôi thấy nó buồn bã làm sao.

Lúc có gia đình, tôi cũng đâu có ngờ tôi trở lại với tính cách phụ thuộc vào người khác. Hễ chồng tôi chưa dậy đi làm tôi cũng chưa ra khỏi giường. Ơ, ổng làm giờ còn sớm hơn mình còn chưa dậy, mình cũng bao nhiêu việc phải làm trước khi đưa con tới chỗ gửi nhưng mệt quá, dậy sớm chi mắc công.

Buồn cười ha, tôi chưa bao giờ bảo tôi tự tôi phải dậy vì tôi cần dậy. Sáng nay tôi nhận ra điều này vì chồng tôi đã đi làm trước tôi cả 2 tiếng, tôi thấy nó lại trống trải làm sao! Tôi lồm cồm dậy, nhà vắng tanh, thay tả cho con rồi đưa đến chỗ gửi.

Tôi tự hiểu rằng, dù tôi có tự lập, độc lập tới đâu, tôi vẫn cần, rất cần những người xung quanh để tự nhìn lại mình. Có họ cuộc đời tôi khởi sắc hơn. Và nhờ họ, tôi biết tôi là ai mỗi ngày. Dù nói thật, có người tôi rất ưa, có người tôi không nhưng tất cả họ làm nên bộ mặt xã hội tôi đang nhìn thấy và tôi không vì những hình ảnh không vừa lòng mình mà quên đi cuộc đời rất là sinh động đang diễn ra hàng ngày xung quanh tôi bạn ạ.

Cho Một Ngày

Không có nhận xét nào: