Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Cho Và Nhận

Cho Và Nhận
Vành Khuyên

Tôi là người dễ cho nhưng rất khó nhận. Công bằng không ta, kệ chứ.

Hình như đó là do tự ty. Tôi không nghĩ tôi xứng đáng nhận gì của ai hết từ nhỏ đến lớn hay là tự tôi nghĩ tôi đã đủ hoặc tôi muốn người tôi cho hiểu rằng tôi quý mến họ. Ngồi đó mà phân loại có tới sang năm.

Tôi có một bé gái tự kỷ, gia đình tôi hay chọc thật ra con tôi không bị tự kỷ mà chính tôi mới là đứa bị tự kỷ nhiều nhất từ nhỏ tới lớn. Tôi nhận luôn cãi chi. Thật sự tự kỷ chỉ là biểu hiện quá đặc biệt cho cá tính và tính cách muốn khẳng định mình trong đám đông thôi. Con gái tôi rất dễ thương, có lẽ nó biết tôi thương nó nên nó làm nũng chút xíu. Bình thường, tôi nằm vì bịnh nó mang chăn tới đắp cho tôi trong khi chưa chắc gì con người khác làm được.

Tôi thường bị người khác giận vì không biết giữ cái họ cho làm kỷ niệm đi cho người khác trước mặt họ. Ừ kỳ thiệt chớ. Ai cần tôi cho vì đó là vật chất, nếu tôi có thể giữ kỷ niệm đó trong tâm thì nó có với ai không phải tôi thì nó cũng đã từng là của tôi và tôi trân trọng, đâu có cần phải bên cạnh tôi. Vậy mà ba tôi từng giận tôi, bạn bè nghĩ tôi không tôn trọng họ.

Tôi rất đau lòng vì sợ họ đau lòng hay vì nghĩ họ không hiểu tôi không phải như vậy. Đàng nào cũng là đau lòng ngồi nghĩ coi đau lòng chính xác vì lý do gì chắc hết tự kỷ luôn quá.

Trở lại cái chuyện nhận, trời ơi trời, tôi quý lời chân thật, thẳng thắn còn hơn là cho tôi đồ, bắt tôi nhận rồi nói đâu đâu. Mấy cô trong sở cho tôi thức ăn tôi bảo tôi chỉ cần tình bạn nơi họ thì họ nói thức ăn họ đưa là tình bạn, tôi ngớ người, ờ phải há. Tại tôi ít cho ai thức ăn thôi.

Cho và nhận cũng phải có nghệ thuật.

Cho không mà không nhận hay nhận không mà không cho cũng không được.

Tôi có nên nhận mình bị tự kỷ nặng để được sống khác người không ta ...

Thử

Thử
Vành Khuyên

Trong đời sống, không nên thử người khác để đùa vui vì đó là thiếu tự trọng người khác và kết quả có thể được liệt vào tình trạng người thử vô liêm sỉ vì để người bị thử tin mình xong rồi kết luận tôi chỉ thử.

Trong thời gian thử, người thử mong chờ một sự ngộ nhận từ người bị thử. Ủa biết người ta sẽ ngộ nhận thì người chứ heo đâu mà còn thử chi. Nhìn thấy kết quả tạo cảm xúc giả có thể làm đau lòng người khác mà vẫn làm thì không còn là con người.

Đi trong đời tôi thấy rất nhiều người thích thử, thích bước qua giới hạn mình không được qua, tự nhủ mình sẽ kiềm chế được mình rồi sau đó lâm vào cảm giác thật hay giả không phân biệt được luôn. Đó là tự giết mình và giết người khác. Vậy cũng làm được, hay thiệt.

Nhiều người tự cho phép mình làm vì cho rằng tính tui quảng đại, bồ tát, tui làm vì muốn làm chứ không có dụng ý gì. Không dụng ý cái đầu họ. Là người chứ thánh thần đâu. Muốn làm thánh vô đền, chùa, còn ngoài đời , có những quy luật và giới hạn riêng, cho phép mình phạm luật rồi lấy luật kết tội người khác vì họ cảm nhận cái lòng của mình rồi muốn tỏ cái lòng của họ cho mình thì lại chối bẳng đi. Thật là chẳng ra gì.

Kiểu đại loại như là lúc nào cũng sẳn lòng đưa vai cho người khác dựa nhưng khi người ta tính dựa thì co cẳng chạy. Mấy người kiểu đó không giúp được đời mà còn hại đời. Tuy nhiên họ cũng có một công trạng là mở mắt cho những người cả tin, cho những người này té một lần cho biết rồi nhìn kỹ trong đám nhố nhăng mà tránh cái loại người này ra. Nhìn thấy hoài riết chán.

Loại người này còn có một đặc điểm thích ca tụng người khác một cách quá đáng. Họ dám làm chuyện đó vì họ tin vào cái nhìn của họ mà không nghĩ đó là bản chất của họ để tự khẳng định họ là người quảng đại biết nhìn người khác trong cuộc đời.

Hãy hiểu rằng trong cuộc đời không ai hoàn thiện cả. Trước khi làm chuyện gì hãy nghĩ đến hậu quả chuyện mình làm có hại tới ai hay không hẳn làm, còn chuyện mình làm chỉ có lợi cho mình thì người làm hoàn toàn là kẻ vô liêm sỉ, vô lương tâm nhưng được trang bị rất kỹ là một người tốt sẳn sàng nhìn thấy những điều đáng ca ngợi.

Hãy cẩn trọng trong cuộc đời và đừng bao giờ, đừng bao giờ thử người khác bằng những suy nghĩ vớ vẩn và vô mục đích của bạn nữa.

Đời còn nhiều thứ đáng trân trọng, đáng gìn giữ hơn là đi thử người khác và cười khi họ té bạn ạ.

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009

Người Mỹ Xài Tiền

Người Mỹ Xài Tiền
Vành Khuyên

Phải nói trắng ra một câu người Mỹ xài tiền ngộ thật. Có cũng xài, hẳn rồi. Không có cũng xài, xài cho có xài. Nợ cũng xài luôn, ủa, người khác xài mắc chi mình không xài. Tiền trước sau gì cũng kiếm ra mà, có công việc là có tiền, trả trước, trả sau cũng là trả. Các công ty cho mượn nợ đầy dẫy ra đó là cho mục đích xài này của người Mỹ, hợp tình hợp lý quá đi chứ.

Khi bạn vào khu mua sắm các chỗ đồ hiệu nổi tiếng nhất Tommy, Brother này nọ, trời ơi trời, cái quần tây thôi $225 tì lúc nguyên giá, lúc tôi thấy thì đang bán hạ giá 30% vậy cũng còn hơn $150 tì . Ủa chất lượng hơn bao nhiêu lận so với cái quần tôi mặc $3 tì hông ta và có đáng bỏ ra $150 cho một lần mặc cái quần đó, có thể cái cảm giác hãnh diện và sung sướng ra sao chắc hỏi tôi tôi không hình dung được vì chẳng bao giờ dám mua. Tuy nhiên phải công nhận một điều, các thương gia, các nhà làm chính trị, bác sĩ, nhân viên cao cấp này nọ họ bận rộn quá, làm tiền nhiều có biết để đâu cho hết, họ đâu có thời gian đi mua đồ hạ giá 75% như tôi nên họ thà mua đồ hiệu và giá nào cũng trả cho xứng với vị trí của họ cũng hợp lý chứ có chi nghịch lý đâu.

Tôi có hai người em họ là bác sĩ. Trước khi đạt tới danh hiệu này, họ cũng là sinh viên nhận financial aid như tôi trước đây, làm work study để sống, thậm chí mẹ họ là cô ruột tôi bắt họ đi xin tiền giấy để mua thêm thực phẩm. Nói chung là họ có cuộc sống hoàn toàn bình thường như tôi, gì cũng mặc, gì cũng ăn, đồ gì ăn được, mặc được mua càng rẻ càng tốt. Họ lựa đồ hạ giá còn đủ tiêu chuẩn và chất lượng hay lắm à. Mắt họ sáng hơn mắt tôi nhiều, nhìn là thấy liền cái gì mua được. Vậy mà đùng một cái là khác nha. Bác sĩ mà, tôi không có gì kỳ thị và ganh tị hết. Giờ họ mặc đồ được đặt theo ni mẫu của họ từ một xưởng may có tiếng, họ đủ tiền trả cho chất lượng đồ và mẫu đồ họ muốn mặc. Mừng cho cuộc sống của họ lên một nấc thang khác. Có đáng như thế hay không. Về thời gian, tôi nghĩ có thể. Về tiền, ăn thua gì, mắc chi có không xài. Nói chung là hoàn cảnh nào thích hợp hoàn cảnh đó. Bàn chơi cho có chuyện bàn thôi.

Thường thì vào các khu mua sắm nổi tiếng thì những người bình thường như tôi chỉ có thể tới những khu additional 50% off or clearance mà thôi. Tôi chỉ nhắm vào những vùng đó thấy đời sống nó khỏi bất ngờ và nhức đầu chứ có gì mắc cỡ đâu. Vậy mà người Mỹ họ không vậy, họ có thể trả và có thể mua bất cứ thứ gì . Người bán hàng biết tâm lý khách và biết cách cư xử chút thì bắt được mối liền và tôi cũng thấy trước mắt mình khá nhiều. Quần áo tôi mặc theo mùa thôi, nhìn là biết liền kiểu thường dân hay dân thường. Khi vào các cửa hiệu do người lớn tuổi bán, họ chủ yếu bán được hàng vì đó là mục tiêu cuối cùng của việc buôn bán. Mặc cho tôi là ai, tôi được họ mời chào rất là nồng nhiệt. Tôi cứ nán lại đó mãi vì tiếc cái không khí thân thiết của các bà ấy. Tuy nhiên khi bạn vào các chỗ nổi tiếng các cô còn trẻ hay các bà trung niên bán thì khác à. Tôi thấy họ chào các người sang trọng trước tôi rõ ràng, chào lởi xởi lắm, tôi đi ngay sau mà họ ngưng liền câu chào. Hơi bất lịch sự à nhen. Tôi vẫn lấy hết can đảm chào họ cho đúng với con người của mình. Đi tới ngay liền những chỗ hạ giá có bảng đỏ cũng thấy còn quá là cao giá. Sợ quá tôi không dám đi ra liền vì sợ các cô bán hàng liếc khinh miệt thêm cái nữa cũng thấy khó chịu chứ bộ. Tôi tìm hết chỗ hạ giá này tới chỗ hạ giá khác mà cũng không thể tự nói với mình thôi bấm bụng mua đại đi ra lấy lại sĩ diện cái đi. Nhân danh là một người Việt nam, chịu thương chịu khó làm việc, không sĩ diện hảo, không mua danh, tôi dũng cảm bước ra không mua gì và nói cám ơn họ rất lớn. Đàng sau là cái nhìn gì của họ tôi dư sức hiểu nhưng họ là họ, tôi là tôi.

Nói thật với bạn chứ, tôi là vậy thôi. Nhưng cái khu mua sắm nổi tiếng đó cứ năm này qua năm nọ làm ăn phát đạt hẳn lên nhờ người Mỹ và người tứ xứ học theo cách tiêu xài của người Mỹ. Những người tứ xứ đến từ các tiểu bang khác mua đồ trả thuế, Oregon không trả thuế nên họ ham, ngay cả khách từ các quốc gia Châu Âu họ rất chuộng những đồ hiệu như vậy vì ngay nước họ, các đồ như vậy mắc gấp đôi thì ngu gì không mua tại đây.

Để kết thúc bài viết, xin kể hầu quý vị một chuyện nhỏ. Số là tôi cũng tứ tuần rồi, ít nhiều gì ai nói hồi xuân tôi không công nhận chứ tự thấy mình cũng muốn diện ra chút để có thể đi ngang qua người khác họ nhìn theo chứ họ ngoảnh mặt đi tôi cũng đau lòng chớ bộ. Thề với các bạn là cái váy đẹp nhất tôi mặc cũng chỉ có 15 tì nên tại khu mua sắm này khi nhìn cái váy đẹp quá, sát nách, váy xòe rộng phô trương cái chân và cái bờ vai còn rắn chắc của tôi, tôi muốn mua liền. Cái váy đó nguyên giá là 39.99 ở khu 50% off vậy thì còn 20 tì, tôi đi quá xa mới tới được đây, cái váy quá đẹp tôi mới nhìn muốn bỏ vô tủ áo mình liền. Nghèo gì có 5 tì hơn, có sao đâu, lao động quần quật cả năm tháng. Tôi quyết định đem ra quầy tính tiền mua liền, lần này bà mua cho biết tay, bà cũng biết sang chớ bộ. Tôi hí hửng mang ra, cô đó tính tôi 27.99 vì chỉ bớt 30% vì không có vết bút đỏ quẹt trên giá bán nên chỉ có 30% thay vì 50% như tôi nghĩ. Ủa, ai biểu bỏ vô chỗ hạ 50% tôi nghĩ lầm chứ tại tôi đâu. Tôi ú ớ, chưa từng có ý định mua gì hơn 20 tì ngay cả cái áo đầm quá đẹp đó. Chị bán độp tôi ngay, mua không?. Tôi bình tĩnh, ủa tôi tưởng 50%, giờ chỉ có 30% chị để tôi suy nghĩ đã chớ. Trong đầu tôi hình thành ngay chặng đường 17 cây số và cái nắng trưa gắt gỏng nãy giờ tôi mang trên đầu. Trời ơi trời, cái kéo mua cho con làm dụng cụ đến trường 1 tì tôi còn chưa mua, tôi đến chỗ bán 25 cent mà mua thì lòng dạ người mẹ nào nỡ sang trọng mua như thế hả trời.

Tôi nói không với chị bán hàng với một chút thẹn thùng nhưng tôi đủ can đảm và dũng cảm bước ra cùng lời cám ơn vô cùng lịch sự mặc họ muốn nghĩ sao thì nghĩ .

Bạn biết tại sao không, tôi không phải người Mỹ, tôi là người Việt Nam sống tại Mỹ thôi bạn ạ.

Vành Khuyên

Just The Way It Is

Just The Way It Is
Vanh Khuyen

Just the way it is
You and me
No looking back
No exchanging thoughts
Just continue our planed roads before

Just the way it is
You cannot forget your past
I leave my past behind
Nothing compatible
Going different ways sounds easily comprehensive

Just the way it is
Even I am next to you, your mind somewhere else
I am rather alone
Enjoy my being lonesome
Than sitting feeling fooled

You said you were fond of me
But you treated me badly
Avoiding me like ghost scary
Even for trying to put my temptation away
It is still so bad.

Just the way it is
We are now apart
I get back my dignity
You gain your quietness
We are who we used to be.

Just the way it is

Our Unique Love

Our Unique Love

You bought me a car
But your love is so far
I wish now and then
You are in my hands

Love, love, love
Not falling from the sky
Love, love, love
Better show than hide

The time we’ve just been together
You are totally mine
We seem falling apart
As time goes by

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Cách Sống

Cách Sống
Vành Khuyên

Thời gian và những biến động trong cuộc sống không thể làm thay đổi cách sống của một con người, ít nhất là đối với tôi, cho dù tôi có muốn đi chăng nữa cũng không được và mặc cho ai muốn thay đổi cứ thay đi.

Nghĩ mà coi, ví dụ như cách đến của tôi trong tình yêu. Tôi yêu người ta trước và đến với người ta vô điều kiện trước khi nghĩ người ta có thể hợp với mình hay không. Thật ra trước khi có tình cảm với người đó tôi đã nhận được những tín hiệu mà tự cho rằng mình đoán đúng người ta cũng có cảm tình với mình nhưng vì lý do nào đó chưa dám nói ra. Thì hoặc là tôi đúng hoàn toàn, sai hoàn toàn hay nửa đúng, nửa sai thôi.

Thất bại hoài tôi cũng không bỏ được cái kiểu yêu đó. Trời yêu mà bảo phải rạch ròi tôi làm không được 100%. Có ra một sự thi đua có giải thưởng nào đó tôi tuyên bố thua trước khỏi cần điều kiện. Cái gì bắt buộc thì có thể chứ tình yêu thì không.

Trong tinh thần đó, tôi đến với người ta tự nguyện, người ta tin hay không tôi sẽ chứng minh theo thời gian, khỏi cần dài dòng và thề thốt chi cho mất công. Dù người ta có nghĩ tôi đang lợi dụng họ vì họ có tiền hay có vật chất tôi cũng không màng vì có nghĩ tới tôi cũng không thể ngửa tay nhận bất cứ điều gì từ người ta nếu không phải là tình yêu như tình yêu tôi mang tới cho họ.

Mọi người có thể nghĩ tôi đang nói trên lý thuyết chứ thực tế ai biết tôi có được như vậy hay không.

Trường hợp này cũng khó chứng minh nhưng đối với tôi thì dễ ợt. Tôi chỉ cần người ta cư xử với tôi bằng lòng tôn trọng. Dù giận hay bực tức về những chuyện tôi làm mà họ chưa hiểu ra cũng không được quát tháo tôi như con nít và nói những lời thiếu tôn trọng. Tôi sống trong cách xử sự đó nửa đời trước đến là chán nản. Tự nói với mình hoặc là nói, hai là không nói mới tồn tại được. Nhưng đố ai làm được như vậy. Con người chứ có phải gỗ đá đâu. Tôi hiểu con người có quyền giận nhưng lý trí và sự bình tĩnh trong cuộc sống phải được đặt lên hàng đầu và trong đa số các trường hợp vì thực tế bằng tuổi tôi, họ không còn trẻ để cho phép nhiều nông nổi hơn bình tĩnh nữa.

Hồi đó tôi chấp nhận hết để có một người bên cạnh, có bằng tất cả lòng đam mê tôi có được. Giờ thì những điều đó xa xỉ quá, tôi không dám mua, dù có thể phải mua vì lý do nào đó nhưng tôi sẽ từ chối thay vì trong cuộc sống để cần sự bình an và an toàn trong một hoàn cảnh nào đó thì chấp nhận những sự coi thường và thẳng thắn như vậy là điều hoàn toàn có thể.

Nhưng hỡi ơi, tôi thì không.

Tôi chấp nhận mất mát để được đi một mình thanh thản vì tôi tự cảm thấy không thể vì những mục đích tầm thường mà thay đổi cách sống của mình được. Nó không đáng, và với tôi điều đó không đúng với vị trí của một con người dám đương đầu với mọi thử thách của đời sống.

Cuộc sống thi vị thật khi có ai đó để yêu và biết họ cũng yêu mình.

Cuộc sống cũng tự do thật khi biết mình hoàn toàn chủ động cuộc sống của mình và không phụ thuộc vào ai khác cho dù những mất mát và những cái giá phải trả trong tương lai cho những điều mình chưa biết.

Thời gian và những biến động cuộc sống đâu phải và đâu thể thay đổi cách sống con người dễ dàng đâu, phải không bạn?

Ít nhất là đối với tôi.

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Why The World Is So Cruel

Why The World Is So Cruel
Vanh Khuyen

The world is so cruel
Or people in it so cruel to themselves
They step on one another
They treat one another badly
To see all around suffered

Religions as a shirt
Covering their hearts
Bad or good
No one knows until it unveiled

People cry in front of religious statues
Hope their lives better
It has been worse day by day
They keep praying like nothing happened

Laughs or cry
Just a single action
Represents inside out
No one cares about

So I tell you now
You are in a very cruel world
Keep your heart
Keep your soul
Don’t be cruel
Or else your humanity will be sold.

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009

I Am Alive

I Am Alive
Vành Khuyên

I am alive
When I write poems
For my neighbor or for all about I love.

I am alive
When I hear love songs in soft rhythm
Remind me of my dear time I had.

I am alive
When I think of everyone around
Although life is hard, they are trying to be sound

I am alive
When I feel my heart still pounding
Each beat with its own theme

I am still alive
If someday I am not here
The poem says for me I have been.

Yes And No

Yes And No
Vanh Khuyen

Yes and no
No and yes
Replace each other in a natural way in life

I may say yes
To you it seems no
When you say yes
To me, can be never

Yes and no
No and yes
Love may exists
Between us
Looks like nothing
To you and to me

Time flies
We still don’t know
No or yes
Ask ourselves
It may be so hard to confess
Either me or you

Time won’t tell
We are in our own shells
Don’t think of no or yes for a while
Life seems fine.

Yes or no
No or yes
Don’t sound important to me
I love you dearly
Even to you no or yes

Maybe, love means true love
When I never disclose
No or yes.

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

Lonely Star

Lonely Star
Vanh Khuyen

Lonely star
That’s what I am people see from afar
No hope, no joy in life
Just floating so far

Always wish to have someone to hold
Often get someone who doesn’t want to be told
Couldn’t be myself
No matter how hard I have tried in this world

Days passing by
Felt emptiness inside
Some day just want to scream so loud
But ironically among all existing, still wish just only feeling was never taken away

No longer need somebody
Right at the time somebody hangs around
Seem playing and challenging my patience
I am so tired of it, hesitate coming nearer

Lonely star is who I am
I don’t know if you are the same
Speaking of the truth, join me
Never be late to stay, turn us no longer lonely stars

Wherever you are.

Thất Tình

Thất Tình
Vành Khuyên

Ả có nhiều dấu hiệu thất tình hay buồn vì tình. Còn gì nghi ngờ nữa đâu.

Ả thường nhìn đâu đâu, mông lung nhưng vẫn cố ra vẻ rất có suy nghĩ về hiện tại hay những gì đang xảy ra trước mặt.

Ả mở nhạc rất lớn, mở khắp nơi, trong lúc lái xe, đậu xe. Nói chung là để tránh suy nghĩ này nọ, lời nhạc này kia nghe cũng an ủi và như là ả tự nói với chính mình về những điều ả đang suy nghĩ về người tình nhưng là từ người ca sĩ chứ không phải từ trong đầu ả.

Nói chung là ai cũng dám yêu, nhiều khi không phải là dám mà trái tim đôi khi vô duyên vô cùng, được ve vuốt chút xíu thì ngã quỵ liền chẳng cần phải, trái, đen, đỏ hay được, thua gì. Thế mới gọi là tình yêu. Nhưng còn trẻ ai nói chi. Đàng này đã tứ tuần, ngăn không được, không ngăn vì không để ý thì nó cũng tới rồi. Cười cười nói nói với mọi người cho qua chuyện chứ ả vẫn biết ả đang không được vui, đang có khó khăn về tinh thần vì đang để ý tới ai đó.

Hàm cái chuyện tình cảm nó kỳ lắm. Một là có, hai là không ba là đùa giỡn cho vui nhưng vẫn biết mình phải không được lậm vào sâu quá để có thể vượt qua nếu có bị tổn thương. Con bà nó, như vậy là cho phép sống mà không biết mình muốn làm gì ra trò, chỉ cuốn theo dòng đời như chiếc lá rụng. Còn gì là đời sống hả trời.

Nghĩ mà coi, nếu không vậy thì còn làm sao. Tình yêu là hai chiều chứ có một chiều đâu. Yêu một chiều muốn vui cứ vui, ai cấm. Nhưng có chiều khác thì phải tùy người ta chứ God đâu mà nói yêu người ta thì người ta phải nhận liền.

Do vậy mà thất tình.

Đời kỳ ghê, người theo mình thì ráng lắm cũng yêu không được.
Người mình có cảm tình thì người ta treo mình như treo cổ.

Được gì, mất gì. Lắm lúc tổn hơi suy nghĩ , ả để mặc cho trái tim hoành hành. Dù gì nó cũng đã theo ả 44 năm rồi và nó có quyền có tiếng nói riêng của nó trong giai đoạn nào đó của cuộc đời ả chứ.

Thế là ả chấp nhận.

Thất tình, thế cũng hay chứ hả ..

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009

My Love For You Keeps Me Alive

My Love For You Keeps Me Alive
Vanh Khuyen

You may walk your whole life
Never imagine, one day you met me
Different race lady with a lot of sorrows like yours

Time brought us nearer
In the past, both watched each other suffered
Didn’t even believe one day we saw our real smile.

Just space and hesitation between
No recognition of wanting to be friends
You and I flow around common air tank

It seemed like years
We thought we knew each other
Actually, it was just our belief.

You may say you don’t love me now
Don’t expect and I am still around
No will of waiting for your love to come.

One thing I can say with faith
My love for you keeps me alive
I live up my spiritual height.

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

Chán

Chán
Vành Khuyên

Ả chán cho cái đời phụ nữ.

Đời ả cũng như đời người khác ả thấy xung quanh mình, từ khổ tới khổ, chớ có thấy người phụ nữ nào sướng.

Ả thầm ước phải chi ả đừng còn một cảm giác nào cả, cứ sống phây phây trong đời, cười nói, nhưng tâm lòng đã chết để không phải thấy đau lòng khi không phải đáp lại lòng ai hay có cảm giác làm khổ ai cho bận lòng, dù người ta khổ hay không cũng khó mà biết được.

Trong đời kỳ lắm, hễ lơ thì người ta nói vô nhân, còn quan tâm thì người ta nói ngựa. Chọn ngựa hay chọn vô nhân? Đàng nào cũng chết. Ả không chọn gì, cái gì thích thì làm, không thích thì thôi, đố ai bắt hay trói được ả phải làm điều gì.

Ả gặp ai tốt cũng rất biết ơn họ. Đi trong đời, ít gặp người tốt lắm chứ bộ, người sẳn sàng đá mình thì tràn lan, còn người nhìn thấy những gì mình cần giúp có khi không có mà khi người ta quan tâm làm dùm thì sợ người ta đau khổ vì mình.

Ả gõ gõ cái đầu mình vì quá chán nản cho cái tình đời, tình người. Hai lần ả khổ vì người ta đã quá đủ. Ả thề ả đếch muốn khổ vì lý do gì nữa lần thứ ba, trong cả hai trường hợp, người ta khổ vì ả hay ả khổ vì người ta.

Ả chỉ cố gắng tốt lại cho người ta hiểu ả cũng là người hiểu biết và có tâm như họ. Ả không thích cái kiểu kiêu kỳ của một số bà, cứ để người ta giúp, nhận thoải mái đã chết thằng Tây nào đâu.

Hồi đó chính bạn ả nói với ả, bà tự lập quá, cái gì cũng tỏ ra mình làm được, bố thằng nào nó dám rớ bà.

Không rớ thì thôi chứ bà làm được, bà ỏng ẹo chi cho mang ơn người ta.

Ấy vậy mà bị nói đàn ông, bị nói ế đáng đời hay một mình cũng phải. Đã sao đâu và ả còn đây.

Ờ ả cũng nhận ra ả có thể làm được một mình rất là nhiều thứ mà ả chưa từng biết tới. Ả không còn rớm nước mắt khi phải làm vì nhớ ông nhà. Ả làm vì phải làm cho nó đỡ rậm lòng.

Ả rất ghét cái gì không rõ ràng, nhưng ả cũng không thể nói, này ông tránh xa tôi ra nhé, tôi không thích cái kiểu tốt của ông.

Ả bị người ta thị phi cũng nhiều vì nghĩ sao nói vậy dù nói ngọt hay đắng người ta cũng bảo ả có tình ý, còn im lặng thì lại bảo là chấp nhận.

Ả không muốn chấp những lời đó nhưng vẫn phải nhận làm một người phụ nữ khó thật chứ chẳng chơi.

Ôi chán ơi là chán.

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009

Anh Chỉ Là Phù Du

Vành Khuyên

Anh chỉ là phù du của em
Người em nghĩ là anh sẽ không có
Con đường ta đã qua
Những gì đã từng có không có cơ hội lập lại giữa em và anh nữa

Phù du thôi mà sao anh đứng đó
Phù du thôi mà trong từng nấc thang của cuộc đời có anh đỡ em
Em muốn biến anh là phù du, phải là phù du
Để em quên anh đi và đi tìm người là anh khác trong cuộc đời này.

Em khóc nhiều trong những đêm trăn trở
Thấy mình cô đơn, vô cùng lạc loài trên thế gian
Anh thì khác màu da, khác tiếng nói
Nên em chỉ còn làm cỏ dại khi bóng đêm ngập tràn

Cuộc gặp mặt giữa chúng ta không định trước
Em trôi nổi trong đời như bóng ma
Tìm được cái bóng khác trong hạnh phúc
Là anh thôi mà em cứ ngỡ của cả hai chúng ta .

Chào anh nhé, anh phù du của em
Những gì đã qua dù là một thực thể
Cũng quá phù du như bóng của anh bên em
Đêm từng đêm sẽ nhạt nhoà, tìm lối thoát .

Lost

Lost
Vành Khuyên


I get lost in this world
Feeling unbalanced
Falling down anytime

Why looking for a decent love is so hard
No need of money
No need of sex, just being casual, no luck anyway.

What people need is what people lost
When they found, they looked down on it
In front of my face, I witnessed shame

If you are wandering around like me
See my soul like yours
Take my hands with comfort.

Just smile at me when you see.
We are the same with grace
Of human beings who look for decent loves

You and me.

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

Missing You

Missing You
Vành Khuyên

I woke up in the middle of the night
Didn't feel fine
I missed you, missed you so much
With everything we had last night.

I knew you were overwhelmed
For all I said
Although everything was the truth
And nothing meant to make you sad

If I can say over and over again
One thing I would with passion
I love you, love you so bad
I wished we could be together

The more I thought
The more I tried to be strong
Love didn't make me afraid
If the love belonged ( to me)

Time to share
Time so precious
I seemed knowing you for a long time
For the only soulmate I searched.

I can write poems
But can't stand making you cry
I can be away from you
To protect you if you were not mine

Just to show I love you
Love means freedom
Love and be loved
Not try to hurt any soul

Trust and confidence will come
At the end of the road, I believe
Because I trust myself so much
And the love for you is my honestỵ

I love you, Richard

There Is One

There Is One
Vanh Khuyen

There is one
Nothing to do in life
Looks for heartaches.

There is one
Laughs in the rain
Cries in the sun.

There is one
Means yes by no
Says “stop” for love.

There is one
One day finds out
All of the craziest

Because of the man she really loves, somehow

There is still one.

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

Shooting Star

Shooting Star
Vành Khuyên

If you keep inspiring me, Sir
I may publish a book later
Have a wonderful day.

I saw a shooting star
By accident and by all my heart
I wished you would love me

Who? Who? And who?
No one has been around for my wish
I just wished because I loved you

Shooting star if being able to turn a wish
To reality, I may become rich with love
I receive from you every day.

You changed my life
From no to yes, fortunately,
Hasn’t counted reverse yet.

The way you talk
The way you care
My life has been warmer when we share

Lucky I feel
Happy I sound
And some more things in life I have no doubt.( any more)

Shooting star, shooting star
Reaches my wish from afar
Love between us.

Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2009

One Thing I Like To Do

One Thing I Like To Do
Vanh Khuyen

I don’t do a lot of things
Sad day, joyful day
Even me, I don’t have a hint

I may do
Because I need to
I may do
Because someone wants to
But rarely
That’s the thing I want to do

Wandering around life without aim
Graduated from school
Got married one day
I just did because other did the same

Till today
I recognized one thing I like to do without any force
I struggled if I don’t have
I missed so much if I don’t do
The thing is talking to you.

You make me laugh lovely
Your being humble joins me
I feel like I love you dearly for a long time.

So now
If people ask me
I know how to show I have lived
By talking to you in the way we do together.

With you and beside you peacefulness always has
The very thing I like to do.

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

Where Were You?

Where Were You?
Vanh Khuyen

To you, Sir
If you still look for yours
Hope you find her soon and
Happiness will come.
You have my best.
Thanks so much for your caring and listening.

Where were you nineteen years ago?
If you saw me, I was just a long lost soul
Poor thought, no love, poor life
You never wanted to find

I talked with hands
Laughs and cries, naturally in my own mind
I used to hide
Always sighed
No feelings like ghost wandering around

The smile I found at yours one morning
Waked me up gradually
I saw life in life
If I cried, I thought I smiled
Your kindness days by days warned me
Of real things in life.

I loved you from that moment on
No judging of sufferings in the past
Just let chances to get to know you
While sorrows in my life never stopped.

You and me, me and you
Met at one place
Kindness in our hearts
Sharing our common thoughts
We laughed together
Didn’t cry the same time, fortunately.

If one day I were in your arms
Wished I could tell you
I knew you were mine
Wherever you were
My only soulmate I wanted to find.