Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

Phu Nhân

Phu Nhân
Vành Khuyên

Là con gái, khi còn nhỏ, chắc ai cũng như tôi muốn lớn lên làm phu nhân của người này, người nọ có chức quyền cho danh giá với người ta. Thật sự thấy làm phu nhân ai đó, đi bên cạnh họ có thá ghê chớ nhìn bà Khiêm, bà Thiệu mà coi, dù đàng sau những bà ấy có khóc chăng nữa thì trước mặt mọi người, tôi vẫn nghĩ các bà ấy cũng cảm thấy chút tự hào khi mọi người nhìn mình ngưỡng mộ.

Khi nhỏ, khối tên con trai kỳ chết , cứ lại trước mặt tôi nhắc nhở, " mày khỏi làm gì , lớn lên tao làm bác sĩ cho mày làm bà bác sĩ ". Thiệt tình tôi hiểu mấy tên đó nói gì lúc đó tôi chết liền. Khi không nó làm bác sĩ kệ nó đi, chưa chắc gì tôi học thành bác sĩ thì làm bà bác sĩ sao được, nhỡ tôi muốn thành nhà giáo hay nhà hóa học thì sao. Bạn tôi cú đầu tôi cái cóc và chửi " mày ngu thiệt, nó ghẹo mày là vợ nó đó biết chưa ". Tôi hình dung ra hai chữ phu nhân lúc đó, trời sung sướng vô cùng, vợ một ông bác sĩ, ít nhiều gì chồng mình cũng có học, tôi cười sung sướng. Bạn tôi ngạc nhiên " mày thích thằng đó hả ". Tôi tỉnh mộng " thích cái đầu mày, ít nhiều tao nghĩ tới làm vợ bác sĩ thôi chứ nó đã là bác sĩ đâu ".

Trở lại cái chuyện làm phu nhân, khi có chút hiểu biết, dù biết rằng cái danh đến từ cái xó xỉnh nào thì cũng là danh. Tôi thèm chết một người danh giá nghĩ đến mình cho mình làm phu nhân họ, để mình thành bà này bà nọ , nhưng có đâu. Không có hoàn không có rất lâu, rất lâu để tôi có thể tự nhận ra rằng tôi có tự kiếm danh cho riêng mình nó thực hơn là mượn danh của chồng mình chớ.

Tôi để ý tới chuyện học hành hơn, cố gắng và cố gắng lắm. Không làm luật sư, bác sĩ gì nhưng cũng đủ kiến thức và hiểu biết tồn tại trong đời. Tôi làm phu nhân của một người 10 năm rồi người đó cũng bỏ tôi đi. Thành thật mà nói tôi rất muốn lại làm phu nhân của ai đó nhưng giấc mộng đó lúc này mơ hồ quá đi. Mình không còn thương được ai thì biết ai sẽ thương được mình đây hả.

Phu nhân, tôi chưa từng được ai giới thiệu hãnh diện tôi là phu nhân của họ. Chỉ có những cay đắng và những khinh miệt trong những năm tháng tôi làm phu nhân. Và từ giờ trở đi tôi không còn dám mơ làm phu nhân của ai cũng là chuyện bình thường. Cứ cho là tôi đã bỏ lỡ cơ hội đó trong kiếp này đi nhé. Tôi chấp nhận.

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Tản Mạn 8/8/08

Tản Mạn 8/8/08
Vành Khuyên

Xăng xuống giá. Đồ ăn lên giá lúc xăng lên giá, giờ xăng xuống giá, giá thức ăn y nguyên. Vô lý thế mà phải chịu.

Người bản xứ họ hay mừng vì tới thứ sáu. Thì cũng phải làm việc qua từ thứ hai mới tới thứ sáu vậy niềm vui là vì lý do gì. Nghỉ hai ngày cuối tuần là do đã làm việc năm ngày chứ có phải là do thứ sáu đâu hihiiii. Vậy mà họ cũng vui chơi như trên đời chẳng còn niềm vui nào khác.

Một cô sáng nay lại hỏi mình có thấy chiếc nhẫn cưới của cô bỏ quên trong phòng restroom không. Mình nói mình thường đi vào đó lúc 9h, bây giờ mới 7h30 sớm quá chưa đi. Thì có sao nói vậy, có vô sớm hơn chắc cũng chẳng để ý. Mà cô này xui ghê, nhằm nhẫn cưới mà mất, biết nói sao với chồng đây, rách việc. Gặp mình về chắc nằm khóc, ráng dành dụm mua cái khác, ông xã hỏi nói cất đi cho nhẫn nhìn còn mới chớ cũng chả dám khai. Chuyện này gọi là bất cẩn, vô lý không, kỳ cục cũng không.

Sáng nay vừa vô đã nghe tin không vui. Xin một lá thư chấp thuận để nộp đơn xin đi một năm làm việc khác lấy kinh nghiệm, cả tổ xếp họ họp lại đồng ý không cho lá thư. Trời, tôi xin thư đồng ý cho nộp đơn thôi chứ còn phải phỏng vấn bao nhiêu người, rồi còn đợi chọn, biết khi nào mới được đi, vậy mà cũng không viết dùm lá thư. Người ta nói văn phòng đang dư việc, không được đi. Giờ có nói gan hùm lá cải gì tôi cũng phải ừ chứ đừng nói dư việc thì lý do cũng bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Nhiều khi thật sự muốn tìm một chỗ dựa, dựa chỗ nào người ta cũng bảo không được vậy còn ai dám xúi tôi dựa nữa không. Bị hoài riết chán. Ngồi đâu ngồi đó chắc ăn. Nhiều khi thấy mình thiếu sinh khí sống vì không biết vươn lên nên muốn làm cái này, làm cái nọ kia chơi cho vui vẻ tí, cũng không được. Người ta cứ động viên làm chủ bản thân, chủ gì, đời tôi mà cho tôi đi việc khác mới được đi, hihiiiii, tôi muốn chủ lãnh vực này có được đâu.

Đành đánh thư lại cho người ta ngậm ngùi nói tôi hiểu, cám ơn. Thiệt tình không muốn cám ơn tổ xếp mà muốn nói thẳng với người ta là kỳ khôi, có lá thư chấp thuận cho nộp đơn cũng không viết được cho tôi là sao. Năm cùng, tháng hạn, thôi ráng nhịn, ngày tháng rồi cũng qua.

Giờ mới là buổi trưa mà đã lắm chuyện thế.

Cho ngày 8/8/08

Người Nổi Tiếng

Người Nổi Tiếng
Vành Khuyên

Ả học đòi làm người nổi tiếng. Học cách nào? Thấy mấy ca sĩ, diễn viên có bồ và đổi bồ như thay áo vui vui, ả nghĩ cách làm sao cũng vui như vậy chơi cho cuộc đời bớt tẻ.

Đời trước, ả sống với một người, cũng thương yêu người đó lắm mà hông hiểu sao họ coi ả như rác rưởi. Ả tự nhủ làm người đàng hoàng, ai đối với mình sao kệ, cứ đàng hoàng với người ta. Riết rồi ả không còn chút cảm giác. Ngày qua ngày, họ nhìn ả như người dưng. Ả nhìn họ như cũng không rõ tại sao ả còn bên cạnh cái con người mà ả từng có tình cảm như thế này. Có trời mới hiểu được.

Thế là chả cần giấy tờ gì, hai người chia tay. Không cần ghế ngã, chén bể chi cho tốn tiền, cũng chẳng cần ra luật sư chia tài sản chi cho mệt.

Giờ ả lênh thênh, lang thang một mình nó rộng rãi làm sao. Cũng có một chút buồn chứ nhưng diện lên, khối thằng nó nhìn cũng đỡ buồn cho cái tuổi còn hương sắc mà phải dở dang thế này.

Vì từng sống bị động, ả nghe mấy người đàn ông ve vản mình cũng chẳng biết nó thật hay là giả. Thật đó, các ông cứ thật mà như đùa, cứ đùa mà như thật đến nhức cả đầu. Ả chẳng thèm để ý thì họ cứ nhắc đi nhắc lại cho ả biết. Ả biết hay không mấy ông có thể không biết nhưng cái đời trước làm người phụ nữ đàng hoàng cứ ám ảnh ả. Ả chẳng thiết những cuộc vồn vã rồi, này nọ qua ngày tháng chán quá đi.

Ả quên mất bà nó là ả đang học làm người nổi tiếng, cứ thay bồ như thay áo chết thằng Tây nào. Trên đời đâu cứ phải muốn là được.

Bà muốn sống với tôi chưa? Trời trời, giỡn mặt

Bà nhìn quyến rũ quá, bà diện cho tôi hay cho ai.

Học làm người nổi tiếng để nghe những lời như thế này ư và mãi tự hỏi nó thật hay giả thì còn thì giờ đâu mà sống.

Thôi ả không làm, cứ làm con người bình thường cho nó đỡ cực tấm thân.

Cô độc còn ra cái trò gì, đang sống với người nào đi nữa cũng chửa chắc đã hết cô độc .

Phải nhể ?

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

Anh Và Tôi

Anh Và Tôi
Vành Khuyên

Anh và tôi
Hai con người, hai ngôn ngữ
Hai nền văn hoá
Tôi sống bơ vơ nơi xứ lạ
Trên đất nước của anh
Anh cũng cô độc tới không ngờ.

Hai người nhìn nhau
Đã từng làm lơ
Chào nhau theo phép lịch sự
Giúp đỡ nhau theo nghĩa con người
Chỉ có vậy thôi.

Anh và tôi
Những đau khổ chia đôi
Những niềm vui hiếm hoi trong đời sống
Chỉ biết cầm giữ niềm tin tưởng tượng
Mình đang sống trong đời
Dù không khí trong lành và tinh thần còn hay không
Vẫn phải sống

Khi tiếng khóc không còn là tiếng khóc
Hoá tiếng thở dài trong bóng đêm
Không còn nuối tiếc quá khứ
Dù hoài niệm vẫn đọng trên hiện tại đến không ngờ

Thôi thì anh và tôi
Cứ làm hai kẻ bơ vơ
Kẻ có Tổ Quốc
Kẻ nhận nơi này làm Tổ Quốc
Sống gần nhau nhưng không nhận ra sự cận kề bao giờ

Những ngày bơ vơ
Tôi nơi xứ lạ
Chào anh nhé.

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

Rồi Ngày Tháng

Rồi Ngày Tháng
Vành Khuyên

Rồi ngày tháng có kéo chúng ta gần lại
Những kỷ niệm hôm nay tươi mãi hay phai màu
Cuộc tình nào rồi cũng tàn và chìm sâu
Hay dần đi vào chuỗi cười không dứt.

Ngày tháng tương lai nào ai biết trước
Anh giúp em nhìn lại được chính mình
Em giúp anh tự tìm lại niềm tin
Trong quá khứ cả hai mình không có.

Những yêu thương, cuồng dại, một thời gian bỏ ngỏ
Nay sống dậy đem bao thương nhớ trong lòng
Người đã ra đi, người còn được chờ mong
Rồi ngày tháng có thể nào mang chúng ta gần lại ..

Hãy bên nhau và vui với nhau mãi
Tiếng cười bên anh lắng đọng khôn cùng
Bước đi rồi mà lòng vẫn mông lung
Ngày tháng ơi, giúp tôi và anh gần lại.

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Tôi

Tôi
Vành Khuyên

Tôi vẫn là một người cô đơn hiểu trên nghĩa tinh thần. Tôi thấy những người cô đơn sống gần nhau, biết mình cô đơn, nhìn nhau cười chơi thôi chứ chẳng làm gì để tự chữa tâm trạng này. Có khi người ta cũng chẳng muốn chữa, mình tôi đi, đứng, nằm, ngồi nhìn hay chờ người ta có muốn chữa hay không mà xích lại gần như làm điều thiện. Thật buồn cười.

Hồi đó tôi nghĩ cô đơn chỉ có một dạng, một trạng thái và chỉ có một cách chữa là đi kiếm người đứng lại gần cho hết cô đơn. Aha, là do tôi nghĩ thôi, nói chuyện với người ta mới biết người ta cô đơn kiểu khác tôi, khác người khác nữa khá xa và không chừng không có giống cô đơn của bất cứ người nào trên thế gian này.

Tôi tính làm phép màu hay thử gộp lại tất cả những loại cô đơn và đặt cho chúng cùng tên hay sao.

Tôi cô đơn thật đó. Chiều về nhà tôi thấy trước cửa nhà hai ông bà về hưu ra sân nhặt lá vàng cho những cây hoa đang trổ rất đẹp. Tôi mới thấm thía cái kiểu người phương Đông nói có phước hay không. Nhìn sang kế bên một ông hàng xóm rất cô độc còn không vợ, không con mới thấy mình đang có hai đứa con một trai, một gái thì còn may mắn hơn ổng nhiều.

Dù tôi không có ý chọn đời sống này, nhưng tôi tin có ai thích chọn đời sống nào cho chính mình đâu, có khi là đời sống lý tưởng như người khác thì đối với người đang cô đơn, họ sẽ nghĩ không còn thích hợp với họ khi họ đã qua đầy đủ sóng gió và đau khổ. Ôi cuộc đời thật phức tạp. Phức tạp đến độ nhìn chơi cho vui chứ còn chẳng dám suy nghĩ gì hơn cho nó phức tạp ra cái cuộc sống riêng của chính mình mà mình đang cố gắng từng ngày làm cho đơn giản hơn này.

Rồi ai sẽ đợi ai ở cuối đường, hay không có ai đợi ai ở cuối đường. Điều đó nếu biết trước được chắc mọi người sẽ dũng cảm hay biết chập nhận hơn cho cuộc sống hiện tại của chính mình.

Những gì đã qua, những gì đang xảy ra, những gì sắp tới, hãy cứ nhìn thẳng mà đi với lòng dũng cảm mà đôi lúc cảm giác cô đơn như là những trận bão lớn luôn muốn đánh gục con người, bạn nhé.

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2009

I Still Love You

I Still Love You
Vành Khuyên

You may think
I don't love you anymore
By the yelling I took from you
And some more

But, honey, look at me
Love is love
Can't take away
When it's slow
Can't do anything
If one of us doesn't know
What else to do

I still love you
From the day I start
Till the day my breath stops naturally
You can't do anything
I don't think I can even I want too.

I am happy with my love
It's mine
It's not yours to decide
For everything I do
The happiest is to know I do with all my heart

It's my love for you honey

Not a bit of pity
My honesty only, I love you Richard, reallỵ

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

Em Không Dám

Em Không Dám
Vành Khuyên

Em không dám bảo trái tim là không
Và thôi đừng yêu anh nữa
Trái tim tự giữ những lời nó hứa
Dù những xót xa vẫn lưu luyến không rời

Có phải yêu là khổ thế anh ơi
Tự cho phép mình, không cho phép mình
Chống chỏi, vật lộn, chờ ngày bình an
Hay cố làm những gì khác để quên đi năm tháng

Cuộc đời nhiều giới hạn
Ta bước qua nhau, ngừng lại, hay đi mãi không chừng
Đã bước qua mà nước mắt rưng rưng
Tự bảo mình thôi, trái tim vẫn không muốn

Tình yêu nở muộn
Trăng khuyết lại tròn
Tình yêu chẳng già, chẳng non
Anh và em, không dám là không dám

Hay là em chẳng còn dám yêu anh