Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Cách Sống

Cách Sống
Vành Khuyên

Thời gian và những biến động trong cuộc sống không thể làm thay đổi cách sống của một con người, ít nhất là đối với tôi, cho dù tôi có muốn đi chăng nữa cũng không được và mặc cho ai muốn thay đổi cứ thay đi.

Nghĩ mà coi, ví dụ như cách đến của tôi trong tình yêu. Tôi yêu người ta trước và đến với người ta vô điều kiện trước khi nghĩ người ta có thể hợp với mình hay không. Thật ra trước khi có tình cảm với người đó tôi đã nhận được những tín hiệu mà tự cho rằng mình đoán đúng người ta cũng có cảm tình với mình nhưng vì lý do nào đó chưa dám nói ra. Thì hoặc là tôi đúng hoàn toàn, sai hoàn toàn hay nửa đúng, nửa sai thôi.

Thất bại hoài tôi cũng không bỏ được cái kiểu yêu đó. Trời yêu mà bảo phải rạch ròi tôi làm không được 100%. Có ra một sự thi đua có giải thưởng nào đó tôi tuyên bố thua trước khỏi cần điều kiện. Cái gì bắt buộc thì có thể chứ tình yêu thì không.

Trong tinh thần đó, tôi đến với người ta tự nguyện, người ta tin hay không tôi sẽ chứng minh theo thời gian, khỏi cần dài dòng và thề thốt chi cho mất công. Dù người ta có nghĩ tôi đang lợi dụng họ vì họ có tiền hay có vật chất tôi cũng không màng vì có nghĩ tới tôi cũng không thể ngửa tay nhận bất cứ điều gì từ người ta nếu không phải là tình yêu như tình yêu tôi mang tới cho họ.

Mọi người có thể nghĩ tôi đang nói trên lý thuyết chứ thực tế ai biết tôi có được như vậy hay không.

Trường hợp này cũng khó chứng minh nhưng đối với tôi thì dễ ợt. Tôi chỉ cần người ta cư xử với tôi bằng lòng tôn trọng. Dù giận hay bực tức về những chuyện tôi làm mà họ chưa hiểu ra cũng không được quát tháo tôi như con nít và nói những lời thiếu tôn trọng. Tôi sống trong cách xử sự đó nửa đời trước đến là chán nản. Tự nói với mình hoặc là nói, hai là không nói mới tồn tại được. Nhưng đố ai làm được như vậy. Con người chứ có phải gỗ đá đâu. Tôi hiểu con người có quyền giận nhưng lý trí và sự bình tĩnh trong cuộc sống phải được đặt lên hàng đầu và trong đa số các trường hợp vì thực tế bằng tuổi tôi, họ không còn trẻ để cho phép nhiều nông nổi hơn bình tĩnh nữa.

Hồi đó tôi chấp nhận hết để có một người bên cạnh, có bằng tất cả lòng đam mê tôi có được. Giờ thì những điều đó xa xỉ quá, tôi không dám mua, dù có thể phải mua vì lý do nào đó nhưng tôi sẽ từ chối thay vì trong cuộc sống để cần sự bình an và an toàn trong một hoàn cảnh nào đó thì chấp nhận những sự coi thường và thẳng thắn như vậy là điều hoàn toàn có thể.

Nhưng hỡi ơi, tôi thì không.

Tôi chấp nhận mất mát để được đi một mình thanh thản vì tôi tự cảm thấy không thể vì những mục đích tầm thường mà thay đổi cách sống của mình được. Nó không đáng, và với tôi điều đó không đúng với vị trí của một con người dám đương đầu với mọi thử thách của đời sống.

Cuộc sống thi vị thật khi có ai đó để yêu và biết họ cũng yêu mình.

Cuộc sống cũng tự do thật khi biết mình hoàn toàn chủ động cuộc sống của mình và không phụ thuộc vào ai khác cho dù những mất mát và những cái giá phải trả trong tương lai cho những điều mình chưa biết.

Thời gian và những biến động cuộc sống đâu phải và đâu thể thay đổi cách sống con người dễ dàng đâu, phải không bạn?

Ít nhất là đối với tôi.

Không có nhận xét nào: