Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Cho Và Nhận

Cho Và Nhận
Vành Khuyên

Tôi là người dễ cho nhưng rất khó nhận. Công bằng không ta, kệ chứ.

Hình như đó là do tự ty. Tôi không nghĩ tôi xứng đáng nhận gì của ai hết từ nhỏ đến lớn hay là tự tôi nghĩ tôi đã đủ hoặc tôi muốn người tôi cho hiểu rằng tôi quý mến họ. Ngồi đó mà phân loại có tới sang năm.

Tôi có một bé gái tự kỷ, gia đình tôi hay chọc thật ra con tôi không bị tự kỷ mà chính tôi mới là đứa bị tự kỷ nhiều nhất từ nhỏ tới lớn. Tôi nhận luôn cãi chi. Thật sự tự kỷ chỉ là biểu hiện quá đặc biệt cho cá tính và tính cách muốn khẳng định mình trong đám đông thôi. Con gái tôi rất dễ thương, có lẽ nó biết tôi thương nó nên nó làm nũng chút xíu. Bình thường, tôi nằm vì bịnh nó mang chăn tới đắp cho tôi trong khi chưa chắc gì con người khác làm được.

Tôi thường bị người khác giận vì không biết giữ cái họ cho làm kỷ niệm đi cho người khác trước mặt họ. Ừ kỳ thiệt chớ. Ai cần tôi cho vì đó là vật chất, nếu tôi có thể giữ kỷ niệm đó trong tâm thì nó có với ai không phải tôi thì nó cũng đã từng là của tôi và tôi trân trọng, đâu có cần phải bên cạnh tôi. Vậy mà ba tôi từng giận tôi, bạn bè nghĩ tôi không tôn trọng họ.

Tôi rất đau lòng vì sợ họ đau lòng hay vì nghĩ họ không hiểu tôi không phải như vậy. Đàng nào cũng là đau lòng ngồi nghĩ coi đau lòng chính xác vì lý do gì chắc hết tự kỷ luôn quá.

Trở lại cái chuyện nhận, trời ơi trời, tôi quý lời chân thật, thẳng thắn còn hơn là cho tôi đồ, bắt tôi nhận rồi nói đâu đâu. Mấy cô trong sở cho tôi thức ăn tôi bảo tôi chỉ cần tình bạn nơi họ thì họ nói thức ăn họ đưa là tình bạn, tôi ngớ người, ờ phải há. Tại tôi ít cho ai thức ăn thôi.

Cho và nhận cũng phải có nghệ thuật.

Cho không mà không nhận hay nhận không mà không cho cũng không được.

Tôi có nên nhận mình bị tự kỷ nặng để được sống khác người không ta ...

Không có nhận xét nào: