Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

Sưu Tầm

Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.

Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó.

Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.

Người bạn tốt nhất là người mà bạn có thể ngồi cùng ở bất cứ đâu, cùng đung đưa mà không nói một lời, để khi bước đi, bạn lại cảm thấy như đã nói hết mọi điều.

Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết bạn đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.

Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.

Có một vài thứ mà bạn rất thích nghe nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng nếu có cơ hội, hãy lắng nghe chúng từ người nói với bạn bằng cả trái tim.

Ðừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. Ðừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được. Ðừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ. Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vong. Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười là tồn tại mãi. Hy vọng rằng bạn sẽ tìm ra người đó.

Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời. Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.

Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác. Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên.

Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010

Leave Yesterday Behind

Leave Yesterday Behind

When the morning sunrise
Becomes a magic show
Before your very eyes
And all the sounds of life
Begin to harmonize
You hear a song of hope
Surround your senses
And feel the promise of a brand new kind of world
Lose your defenses
Unlock your mind
Unwind and follow me
Come let me help you see
How to find the way to leave yesterday behind

We should be together
When we're this close we're bound to work it out somehow
We found a dream to share
Don't lose it now
Just let my song of love
Surround your senses
And feel the promise of a brand new kind of world
Lose your defenses
Unlock your mind
You know I love you
(Love you)
Come let me show you
(show you)
How to find the way to leave yesterday behind

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Joke

Joke
Vành Khuyên

You turned my love into a joke
So painful no tear could fall
I remembered all you said a lot
Pretty tangible heartache couldn't hold.

I asked myself why?
The thing we had was so love alike
I wanted to treasure it
My life seemed so fine

You can joke about anything
My accent, my English, my wandering
But one thing I don't want you to joke
The love for me you pretended

Not worth to go through
My sorrows and all blues
Your pretense created
As hell I've been thru

No joke or else I've been moved.

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

Nỗi Đau Bao Giờ Nguôi

Nỗi Đau Bao Giờ Nguôi
Vành Khuyên

***
Người phụ nữ nhìn tôi bằng ánh mắt mệt mỏi. Sáng sớm, quá lạnh, sương còn thấp, tôi đoán chị đã ở đây cũng khá lâu rồi. Mỗi sáng thứ hai, tôi ra nhặt báo chủ nhật vào cho sở, cũng tiện nhìn luôn có gì lạ xung quanh.
Tôi hỏi chị " chị đến apply benefit cho gia đình à ? ". 8h mới bắt đầu chị ạ . Đến quá sớm chị chờ một tiếng nữa được không ." . Người phụ nữ nhìn xa xăm, tôi thấy chị không trả lời, tính đi vào thì lại nghe tiếng chị " có ai chờ tôi nữa đâu chứ, không ngồi đây biết đi đâu. Bọn đàn ông chó đẻ ". Lâu rồi tôi mới nghe hai chữ chó đẻ. Thật sự ai nói hai chữ này là chửi cha mẹ người nghe tôi phản bác liền. Đúng ra là mắng cái hành động của người trước mặt hèn hạ và tồi tệ mà hai chữ chó đẻ nghe như thái độ khinh bỉ, miệt thị của người mắng thế thôi. Tôi chẳng ngạc nhiên, đến đường cùng, ai cũng vậy, còn chửi được là phúc, chửi không được nữa đi chết mới đáng sợ. Tôi bỗng nhận ra người phụ nữ này còn mạnh và có sức sống. Chị ngồi không thần sắc chắc vì đã nhịn tối qua chứ chả phải con người không nhà cửa. Tôi bảo chị, " chị có thể viết vào đây tên tuổi, em tìm hồ sơ chị và lát nữa nếu có chỗ họ cho chị vô phỏng vấn em hay ai khác gặp chị sẽ biết hồ sơ chị trước khi gặp ". Người phụ nữ bình thản viết số an sinh xã hội cho tôi. Tôi kết thúc với chị " chị cứ ngồi ngoài này tới 8h nhé, kiếm chỗ có hiên tránh sương cho đỡ bịnh chị ạ ". Chị thở dài " nhân viên xã hội có khác ". Tôi không vừa " ai cũng có thể nói với chị câu đó, không cứ gì em, chị tin đi, còn niềm tin cho chính mình là còn tin được mọi người chị ạ " .
Miệng chị nở nụ cười nhạt. Nụ cười đó quen quen. Không phải chị quen tôi, tôi hiểu là mình cũng đã từng cười nhạt kiểu đó.


***

Tới giờ nhận hồ sơ phỏng vấn mới, tôi liên hệ với người thư ký nhận hồ sơ mới xem có bỏ tên chị vào hôm nay được không. Chị bảo tùy tôi nếu tôi nhận làm vì tên tôi chưa tới phiên nhận hồ sơ mới trong tuần vì người khách này ghi trong đơn bằng tiếng Việt. Có việc thì không làm trước cũng làm sau. Tôi nhờ người thư ký làm thủ tục cho tôi gặp người phụ nữ đó. Chị tên là Nhẫn, Phùng Thị Nhẫn.
Cỡ 8h30 tôi ra kêu tên chị vô. Kêu hai lần chẳng thấy chị đâu tôi tính đi vào, ai dè chị từ phòng vệ sinh công cộng đi ra. Tôi dẫn chị vào cái bàn nhỏ xíu của tôi trong góc văn phòng. Chị lẩm bẩm vừa đủ tôi nghe thấy " ít nhất đàn bà không chó đẻ ". Tôi vừa bực, vừa tính bật cười. Thật sự tôi nghĩ lâu rồi tôi không nghe và hiểu hai chữ chó đẻ nghĩa gì không có nghĩa là tôi thích nghe người khác nói đi nói lại nhiều lần. Nghe hai chữ đó lúc chỉ có mình với người nói cũng bực cái lỗ tai chứ bộ. Tôi đùa với chị, cũng là giảm bớt không khí căng thẳng " mình bỏ hai chữ đó qua một bên đi nha chị , chị chỉ tới đúng lúc nên có thể chị nghĩ chị may thôi, có khách họ đã đợi cả tuần, " .


Chị tiếp lời tôi :"Cô biết không, con mẹ hàng xóm nhà tui nó đòi dẫn tui đi nếu được phiếu thực phẩm tui đưa nó 100 đồng, tui không tin trên đất Mỹ còn cái chuyện đó nên tự ngồi đợi. Nó bảo tui tui đợi tới sang năm cũng không được xét nếu không phải nó dẫn. Nội tui đợi cả đêm được vô hôm nay gặp cô cũng mãn nguyện về chửi cho con mẹ hàng xóm một mẻ " . Tôi không dám dính vô chuyện người ta, nhất là ba cái chuyện tranh chấp, tôi trả lời với chị " Em chả phải quan chức gì chị ạ, em là đầy tớ thay chính phủ thì có, em lấy của chị dù chỉ một đồng, ngày mai em mất job con em chết đói liền, chị yên tâm, em theo luật mà làm, chị không được em bảo không được chị có chửi em em cũng chỉ có thể nhìn chị mà phải làm thế thôi ".

"Mình bắt đầu được chưa chị ?" tôi tiếp lời . Chị bảo Ok.


***

Cuối cùng chị không được thật, theo luật nhận phiếu thực phẩm người lớn trên 19 dưới 60 phải qua Mỹ đủ năm năm mới được, chị mới qua có 4 năm và ba tháng thôi. Tôi hẹn chị 9 tháng nữa nếu còn cần nên tới. Chị tâm sự cũng mong có việc làm chứ không đâu mà chờ đợi tới cửa gặp tôi. Tôi mừng cho tinh thần sống của chị. Khi ra về chị nói to và rất rõ " cám ơn cô Trâm nhe ". Tôi tự nhiên " dạ em chưa giúp gì được chị, em xin lỗi " . Tôi cũng thấy nhẹ lòng thay vì nghe hai chữ chó đẻ lần nữa chắc tôi chịu hết nổi ngày làm việc hôm nay quá.

Chiều ra khỏi sở, tôi vừa bước ra xe thì nghe có tiếng gọi " cô Trâm, cô Trâm ". Tôi nhìn đàng sau thì chị Nhẫn bước tới. Chị hỏi tôi " cô viết báo phải không ?". Tôi mở tròn mắt " chị cho em hỏi sao chị hỏi vậy ". Chị phân bua " tên cô trên báo rành rành đó mà, cô con sĩ quan, tui cũng con sĩ quan, có điều thập niên 90 tui có gia đình nên phải đợi thêm 10 năm thôi ". Nếu cô muốn viết, tôi kể cô nghe chuyện đàn ông chó đẻ cô viết đăng báo dùm ". Tôi bật cười " thưa chị nếu em có viết là viết cho hoàn cảnh và số phận của người phụ nữ cần được thông cảm chứ viết về đàn ông theo kiểu chị nói em nghĩ ai cũng viết được nói chi với em hả chị ". Tôi thì trả lời thật tình mà làm chị phải bật cười " cô khéo từ chối ghê, thôi được, cô viết hay không thì tùy, tôi muốn kể cho cô nghe, tôi không bạn bè, nhà cửa, con cái, ..." Tôi không đợi chị nói hết câu thì kết thúc với chị " chị ạ, ngoài sở em không thể có tiếp xúc riêng với bất cứ khách hàng nào, họ nghĩ em tính toán gì với chị thì tội cho em lắm, chị thông cảm cho em nghe ".

Chị cười với tôi rồi bỏ đi. Tôi tin người phụ nữ này không bỏ cuộc.

***
Chị không bỏ cuộc thật. Một ngày, người Boss đương nhiệm lại bàn tôi đưa tôi một bức thư rồi ra lịnh " Tôi không hiểu nội dung bức thư này, vì đội soát thư tưởng thư nặc danh tố cáo gì đó nên đưa cho tôi. Cô coi xong giải thích cho tôi nhé nếu cô cần sự giúp đỡ của tôi, còn không cô hãy tự giải quyết cho người khách này nhé. Nói chung thì thư tố cáo nặc danh cũng chỉ có thể đưa qua văn phòng kiểm chứng thôi." Tôi cầm bức thư dạ, dạ với người boss, mau mắn " Bà cho 15 phút, bà có thể ngồi đây tôi giải thích liền " .
" Cô Trâm,
Giữ lời hứa với cô, tôi kể cô nghe về chuyện đàn ông chó đẻ, đó là từ cuộc đời tôi chứng kiến, cô nghe xong, có viết hay không không quan trọng nhưng với tôi chia xẻ được với một người và có sự chứng kiến của một người khác về những chuyện xảy ra trong đời tôi là tôi mãn nguyện rồi ".

Đọc tới đây tôi giải thích với người Boss " thưa bà, đây là thư từ một người khách không được phiếu thực phẩm gửi cho tôi chia xẻ về cuộc đời bà ta. Bà có thể xem như chia xẻ cá nhân tôi chịu trách nhiệm giải quyết cho ạ ." Người Boss tôi gật đầu đi ra. Tôi tiếp tục đọc lá thư.

" Đầu thập niên 90, người ta rụt rịch đi HO, gia đình tôi trong số đó. Tôi lúc ấy đã 26, làm công nhân may trong một xưởng may tư nhân. Năm đó tôi đã thân và yêu một người quá đổi, dù rất muốn ra nước ngoài lập nghiệp nhưng tôi sợ mất anh ta. Và ngày gia đình tôi ra máy bay, tôi trốn về quê với anh ta cô ạ. Cuộc đời tôi bấp bênh từ đó. Không cưới hỏi, tôi dọn về ở chung với anh ta luôn, thời gian đầu anh ta rất tốt với tôi vì nghĩ tôi sẽ cầu cạnh gia đình cho anh ta một cuộc sống sung sướng. Nhưng tôi không hèn như vậy, có tay chân thì tự làm lấy mà ăn. Anh ta nói bóng nói gió, nói đi nói lại, tôi vẫn trơ ra, cuộc đời thiếu hụt tôi cam chịu, có gửi thư cho cha mẹ cũng chỉ là hỏi thăm chứ không tiền bạc gì. Cuộc sống có chồng cũng như không như vậy 10 năm. Tôi không sanh được con, hắn đâm bực, đâm chán, cuộc đời nghèo khổ nhờ đó mà đỡ bức bách đối với đời sống chỉ có hai vợ chồng. Nhưng lại ra một nổi khổ khác. Ngày tôi được kêu phỏng vấn đi đoàn tụ với cha mẹ, hắn mang về trước mặt tôi thằng bé và một người phụ nữ bảo đó là con hắn và bồ hắn. Tôi vô cảm cô biết không, biết nói gì đây. Tới nước này chỉ còn biết ngậm miệng. Tôi khuyên hắn nên đi rồi sau này ly dị với tôi và bảo lãnh vợ bé của hắn.
Hắn chỉ chờ có như thế. Nửa phần chó đẻ đời tôi xong rồi đó.

***
Đời người phụ nữ nào cũng cay đắng. Ủa, tôi nhận ra sao tôi toàn nghe chuyện buồn không dù cuộc đời tôi đã buồn lắm rồi. Tôi không biết có nên đọc tiếp lá thư của chị không. Ngày mới bắt đầu, tôi thấy muốn tiếp tục một ngày vui vẻ đã khó khi đọc chỉ mới nửa đoạn đời của chị.

" Qua đây độ một năm thì chúng tôi chia tay. Hắn về làm hôn thú với vợ con hắn. Tôi sống vất vưởng nay đây mai đó chỉ liên lạc với gia đình lúc có việc, lúc không thì trốn đâu biệt tăm cho rồi. Tôi không biết có lúc nào hắn nghĩ tới tôi và có ý định tìm tôi coi tôi còn sống hay chết hay không. Nghĩ tới đó sao tôi đau khổ vô cùng. Đã đau khổ 10 năm, tôi thấy đau khổ thêm nữa là ngu, tôi tập quên và mở lòng đón những niềm vui mới.
Tôi tìm một chỗ ở riêng, ở mướn, xung quanh là người bản xứ, chả ai biết minh, mình chẳng biết ai. Tôi cũng không để ý ai làm chi, ở được 6 tháng an lành, bên cạnh nhà một người hàng xóm người Mỹ cứ hay gõ cửa nhà tôi mượn đồ. Mới đầu tôi cũng tin hắn mượn đồ thiệt, nụ cười của hắn cũng thân thiện và đáng mến. Tiếng Anh hắn nói tôi không hiểu nhiều lắm nhưng ánh mắt của hắn khiến tôi đủ hiểu hắn thích tôi. Buồn đời, buồn gia đạo, tính tình tôi lại không eo hẹp, tôi giúp đỡ người hàng xóm vô tư rồi sự thể khác đi theo chiều hướng hai người khác phái cô độc phải đi tới. Tới lúc này tôi không tin trong đời không có sự giả dối, cái gì ban đầu và bề ngoài nhìn thành thật đến đâu cũng chứa đựng chút ít sự tính toán và giả dối trong đó. Có điều con người tự làm ngơ để mình giả dối chính mình và giả dối với người khác để đạt được điều gì đó trong thâm tâm của họ. Tôi trở nên thân thiện và nghĩ có thể đi tới làm bạn rất thân với người hàng xóm này. Ông ta có lừa tôi không tôi không biết nhưng một ngày tôi nhận ra ngoài tôi ra ông còn vài ba chỗ khác lo lắng và quan tâm. Tôi nói thẳng tôi không thích nhập nhằng và không thích bị thị phi. Hắn hét vào mặt tôi rằng bộ tôi tưởng hắn chịu chung đụng với tôi là hắn cuối cùng sẽ yêu thương tôi và lấy tôi chắc. Tôi ngớ người. Tôi đâu phải gái gọi mà làm đó với hắn không có cảm giác hả cô. Sau lời nói đó của hắn, cảm giác tôi đi đâu mất hết. Sống với người chồng không yêu thương mình 10 năm sức chịu đựng của tôi cũng đáng phục rồi. Giờ mở được lòng lại gặp cảnh tượng này đúng là đời tôi chó đẻ không cô. Nhớ lại bao lời yêu thương lúc trước của hắn, sự chăm sóc hắn dành cho tôi khiến tôi cảm động mà tôi thấy muốn nôn oẹ. Tôi bỏ chốn đó đi lang thang tìm chỗ khác. Cho tới cái ngày tôi ngồi đợi trước cửa văn phòng tôi gặp cô đó.

Cô Trâm, đọc báo thấy đời cô cũng khổ, muốn chia xẻ với cô thôi chứ ý thật tình của tôi chẳng cần báo đăng làm gì . Rồi mai này dù tôi có hạnh phúc hay không, tôi cũng cảm ơn một ngày tôi còn thở, còn sống và còn biết dù ai có không phải với mình, tôi vẫn tự hào tôi sống làm một con người còn có lương tri và đạo đức, cho dù tôi nghèo, tôi xấu xí hay vô gia cư.

Chào cô nhé , chúc cô và hai con mọi điều an lành."

***
Đời còn gì để mà bàn tiếp hay không. Một phần vui, mười phần khổ. Người đạo hạnh khổ theo kiểu đạo hạnh, tôi ngang tàng, khổ theo kiểu ngang tàng. Lắm lúc nổi buồn trong lòng tôi phát ra thành tiếng cười chua chát mà không phải là nước mắt tôi mới thấu tận tâm lòng rằng cái khổ thiệt khổ có nhiều cách thể hiện chứ không cứ một cách.

Đính kèm với bức thư có một phong bì ghi địa chỉ của chị, tôi lấy tờ giấy trắng ra viết lại cho chị vài dòng
Chị Nhẫn mến,
Đọc qua thư chị em hoàn toàn có thể tin chị có thể vượt qua được tất cả, những thử thách đã qua đã nói lên điều đó. Hệ thống trợ cấp là nơi hổ trợ cho những thành viên trong xã hội trong tình thế không thuận tiện trong một lúc nào đó họ gặp trong đời sống riêng.
Những gì đã qua hãy để cho nó qua nha chị và nếu những gì sắp tới cũng có chút tương tự với những gì đã qua thì mình hãy có lòng tin mình có đủ khôn ngoan hơn để đối phó với nó với lòng nhạy cảm và lòng nhân đạo của con người đã giúp mình tồn tại và ngẩng cao đầu như hiện tại.
Em cám ơn chị vô cùng đã chia xẻ với em.
Em chân thành chúc chị mọi điều may mắn và an lành trong đời sống.

Tôi gấp lá thư lại, bỏ vào phong bì, dán tem. Ngày làm việc của tôi đã và đang tiếp tục từ những gì tôi hiểu và tin tưởng . Cũng chính điều đó dẫn tôi đi suốt mười bảy năm nay và có thể sẽ còn lâu hơn nữa cho tới ngày tôi về hưu bạn ạ.

Vành Khuyên

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Yesterday,

Yesterday,
All my troubles seemed so far away,
Now it looks as though they're here to stay,
Oh, I believe in yesterday.

Suddenly,
I'm not half the man I used to be,
There's a shadow hanging over me,
Oh, yesterday came suddenly.

Why she
Had to go I don't know, she wouldn't say.
I said,
Something wrong, now I long for yesterday.

Yesterday,
Love was such an easy game to play,
Now I need a place to hide away,
Oh, I believe in yesterday.

Why she
Had to go I don't know, she wouldn't say.
I said,
Something wrong, now I long for yesterday.

Yesterday,
Love was such an easy game to play,
Now I need a place to hide away,
Oh, I believe in yesterday.
-----------------------
There was a man, a lonely man

Who lost his love through his indifference

A heart that cared, that went unshared

Until it died within his silence



And solitaire's the only game in town

And every road that takes him takes him down

And by himself its easy to pretend

He'll never love again



And keeping to himself he plays the game

without her love it always ends the same

While life goes on around him everywhere

He's playing solitaire



A little hope goes up in smoke

Just how it goes, goes without saying

There was a man, a lonely man

Who would command the hand he's playing



And solitaire's the only game in town

And every road that takes him takes him down

And by himself its easy to pretend

He'll never love again



And keeping to himself he plays the game

without her love it always ends the same

While life goes on around him everywhere

He's playing solitaire



And solitaire's the only game in town

And every road that takes him takes him down

While life goes on around him everywhere

He's playing solitaire



Lionel Richie feat Akon - Just Go Lyrics
(Lionel Richie)
It’d be so nice (nice nice)
If you didn’t have to feel so lonely
It’d be so nice (nice nice)
If I could sneak you for a moment
I know you like to get away, go away, far away
To a place where there’s just us two
Got a busy day, everyday but not today
Cause I’m here to take that stress from you
So you can just chill and clear your head
And let me do everything for you cause you deserve it
Prepare your meal and make your bed
Well let just first make this with you
cause you are so worth it
(Akon)
I just want us to go go go
Drop everything and just go go go
I just want us to go go go
Drop everything and just go go go
(Lionel Richie)
How would you like to sail away in the Bahamas?
(Just you and me, girl)
So far out in the sea where nobody can find you
(Just the end of the world)
Cause there is no rush for you to come back and face the rain
Cause there is plenty sunshine where I pickin’ you
And I’m here to reduce the pain
I know you like to get away, go away, far away
To a place where there’s just us two
Got a busy day, everyday but not today
Cause I’m Here to take that stress from you
So you can just chill and clear your head
And let me do everything for you cause you deserve it
Prepare your meal and make your bed
Well let just first make this with you cause you are so worth it
(Akon)
I just want us to go go go
Drop everything and just go go go
I just want us to go go go
Drop everything and just go go go
(Lionel Richie)
Just imagine when you tired and
Layin’ by my side and
Sippin’ on some wine while I stand in massage and
Releasein’ all your tension I couldn’t handle a time and
My job is to keep my baby smilin’
So you can just chill
And clear your head
And let me do everything for you cause you deserve it
Prepare your meal and make your bed
Well let just first make this with you cause you are so worth it
(Akon)
I just want us to go go go
Drop everything and just go go go
I just want us to go go go
Drop everything and just go go go
I just want us to go go go
Drop everything and just go go go
I just want us to go go go
Drop everything and just go go go
---------------------------------------

Stuck on you

Stuck on you
I've got this feeling down deep in my soul that I just can't lose
Guess I'm on my way
Needed a friend
And the way I feel now I guess I'll be with you 'til the end
Guess I'm on my way
Mighty glad you stayed

I'm stuck on you
Been a fool too long I guess it's time for me to come on home
Guess I'm on my way
So hard to see
That a woman like you could wait around for a man like me
Guess I'm on my way
Mighty glad you stayed

Oh, I'm leaving on that midnight train tomorrow
And I know just where I'm going
I've packed up my troubles and I've thrown them all away
'Cause this time little darling
I'm coming home to stay

I'm stuck on you
I've got this feeling down deep in my soul that I just can't lose
Guess I'm on my way
Needed a friend
And the way I feel now I guess I'll be with you 'til the end
Guess I'm on my way
I'm mighty glad you stayed
------------------------------------------------
Penny lover, don't walk on by
Penny lover, don't you make me cry
Can't you see girl, who my heart's beating for
You're the only girl that I adore

The first time I saw you
Oh, you looked so fine
And I had a feeling
One day you'd be mine
Honey you came along and captured my heart
Now my love is somewhere lost in your kiss
When I'm all alone it's you that I miss
Girl a love like yours is hard to resist
Oh, Oh, Ooh, Ooh, Oh

Penny lover, my love's on fire
Penny lover, you're my one desire
Tell me baby could this be true
That I could need someone, like I need you

Nights warm and tender
Lying next to you
Girl I surrender
Oh, what more can I do
I've spent all of my life in search of your love
Now there's one more thing I'd like to say
Don't you ever take your sweet love away
Girl I'll do anything, just please stay
Oh, Oh

(Bridge)
I don't understand it, Oh what's come over me
But I'm not gonna worry, no not anymore
'Cause when a man's in love, he's only got one story
That's why my love is somewhere lost in your kiss
When I'm lost and alone it's you that I miss
With a love like yours, it's hard to resist
Ooh, Ooh, Oh

(Begin Fade)
Penny lover, don't you walk on by (don't you walk on by)
Penny lover, don't you make me cry (don't you make me cry baby)
Penny lover, don't you walk on by (don't you walk on by)
Penny lover, don't you make me cry (Oh penny baby)
Penny lover, don't you walk on by (don't you walk on by)
I remember the first time I saw you baby
Penny lover, don't you make me cry
You had the look in your eye, you had the look in your eye, Yeah, Yeah
Ooh pretty baby
I just wanted to reachout and touch you baby
I just want to reach out and hold ya, I want to reach out and say Ooh, Ooh
Don't make me cry
I wanna talk about you everyday (Penny lover)
Need you, need you baby ...

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

Hai Mươi Năm

Hai Mươi Năm
Vành Khuyên

Đã hai mươi năm
Nhìn lại mình
Tôi là ai?

Hai mươi năm trước, cô gái nhỏ, mất lòng tin vào đời
Đến một vùng đất mới hoang mang
Hai mươi năm sau, vùng đất ngày xưa
Thành địa đàng, vũng nước mắt
Đau thương thành con chữ long lanh
Xóa dấu đời thường đau xót

Người con gái thành thiếu phụ trung niên
Chẳng dịu hiền, chơn chất
Chẳng dáng vẻ chân thật
Đời cứ nhằm mà nhiếc, mà đá
Hai mươi năm sau, nổi nhục vì đàn ông chẳng ít đi
Lại nhục hơn rất nhiều dù trong lòng
Chỉ muốn tìm được một tình yêu vĩnh cửu

Những gì đang sở hữu
Lại là hiện thân của hạnh phúc thật tới không ngờ
Cười, nói, trút tâm sự từ trái tim
Chia xẻ với con như bạn
Ngày miên man
Đêm mắt ướt
Vạn sự khởi đầu nan
Hai mươi năm sau, người con gái ngày xưa thấy tự tin vào mình
Hơn bao giờ hết

Dù đời mỏi mệt
Vẫn cứ bước đi thẳng theo hướng mặt trời
Hiểu rằng đời vẫn chòng chành, chơi vơi ...

Thứ Tư, 13 tháng 1, 2010

Carpenters

Carpenters
For All We Know

Love, look at the two of us
Strangers in many ways
We've got a lifetime to share
So much to say
And as we go
From day to day
I'll feel you close to me
But time alone will tell
Let's take a lifetime to say
"I knew you well"
For only time will tell us so
And love may grow
For all we know.

Love, look at the two of us
Strangers in many ways
Let's take a lifetime to say
"I knew you well"
For only time will tell us so
And love may grow
For all we know.

Make Believe It's Your First Time

Make Believe It's Your First Time lyrics

We've tried our hand at love before
We've been around the game enough
to know the score
But then is then, and now is now
And now is all that matters anyhow
Make believe it's your first time
leave your sadness behind
Make believe it's your first time
And I'll make believe it's mine
The door is closed
It's you and me
We'll take our time with love
the way it ought to be
This moment's ours
tonight's the night
And if we fall in love
Well, that's all right
Make believe it's your first time
leave your sadness behind
Make believe it's your first time
And I'll make believe it's mine
Make believe it's your first time
And I'll make belive it's mine

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

Cuộc Vui Tàn

Cuộc Vui Tàn
Vành Khuyên

Cuộc vui đã tàn tôi nào hay biết
Lòng vẫn thấp thỏm chờ cuộc vui mới đến tay
Lòng còn nặng lòng hay tôi ốm sao này
Không còn nhận ra sự thật và mình nghĩ gì nữa

Cuộc vui đến lúc không còn phải lần lửa
Trắng đen, đen trắng đến quá phân minh
Khi vui tôi đâu biết mình phải trầm mình
Xuống bùn đen, rồi ngập lặn trong khinh miệt vẫn nghĩ mình can đảm

Nghĩ gan như mình đời mấy ai dám
Cứ gan thử đi - tôi con thiêu thân lao vào
Và đời, đời cứ thế mà lao đao
Cuộc vui đã tàn, trái tim tôi bất động

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

Buồn Vui Đời Thường

Buồn Vui Đời Thường
Vành Khuyên

Tôi hỏi một người bạn, chị à, tại sao cuộc đời em nhiều thứ không ai muốn mà nó vẫn xảy ra với em thế chị. Là một người viết, ham viết, muốn viết và phải viết bằng chính tâm lòng thật của mình nhưng có nhất thiết là phải thật sự trải qua mới viết được không?

Thấy tôi than, người bạn đó an ủi tôi, em nhìn xuống đi bao nhiêu người khổ hơn em đó. Cái triết lý quen quen nhưng tôi không hoàn toàn đồng ý. Người có tiền khổ theo cách có tiền, người có tình khổ theo cách có tình. Nếu nói như thế này, bất cứ người nào trong hoàn cảnh của mình cũng tìm ra lẽ khổ riêng khi người ta không hài lòng với hiện tại, cứ tập cho mình chấp nhận những gì mình đang có, chấp nhận vô điều kiện và tập quen với nó là hết khổ liền.

Thật sự nhiều cái là phải chấp nhận chứ không cần phải tập chi.

Năm 1975, cái năm cuối cùng gia đình tôi còn đủ cả thành viên.

Tới năm 1981, người anh thứ của tôi chết trên đường vượt biên. Cả tàu tất cả con nít còn sống, anh tôi chết đuối đau làm sao. Người anh tôi thương nhất chết ngay ngày rằm Trung Thu. Tôi không bao giờ chấp nhận điều đó vì năm nào mẹ tôi giỗ tôi cũng không ăn thứ gì bà cúng cả vì ăn là chấp nhận. Dù vậy tôi có bao giờ gặp lại anh tôi đâu. Trong đêm ngủ nằm mơ, tôi thấy anh tôi nằm võng trên đảo, cười huyên thuyên và nói chuyện với tôi rằng anh không về nhà đâu đến mà đau lòng vì anh chọn ở lại đó.

Tôi thì từ nhỏ, quấn quýt cha mẹ anh chị em. Dù không nói chuyện được với ai vì bản tính cô độc tôi vẫn mong gia đình tôi có ngày sum họp trọn vẹn, đầy đủ, cha mẹ mạnh khoẻ và thương yêu mình và mình thương yêu họ. Ngay cho tới lúc này, cha mẹ tôi vẫn còn giận tôi và không cho phép tôi lại nhà họ vì tôi luôn hành xử và đứng trên lập trường của mình như là một con người độc lập. Nhiều khi trong cuộc đời, bạn rất đau khổ khi phải làm điều gì đó dù bạn biết là đúng nhưng vẫn đau khổ. Tôi không dám bỏ cha, bỏ mẹ, nhưng cuộc đời thăng trầm quá, mỗi lần cha mẹ cho tôi về nhà họ, tôi đều mang theo những thăng trầm đời tôi theo mà họ phải trăn trở, đau khổ cho tôi, tôi đành chấp nhận không về nhà họ nữa khi quyết định mọi chuyện một mình dù trái ý họ cho họ có thể là buồn mà bỏ mặc tôi. Nhiều khi tôi bị hiểu lầm đến là đau đớn nhưng ai được sinh ra lại muốn mình vì có hiếu với cha mẹ mà làm con người thiếu lễ độ với người thân khi cha mẹ mình không thích người thân đó hả bạn. Làm một con người chân chính trong đời khó vô cùng và nhiều khi tôi phải trăn trở biết là bao lâu.

Nhiều khi lạc lõng trong đời quá, tôi đã từng phải viết những dòng thơ không mấy lạc quan

Why The World Is So Cruel
Vành Khuyên

The world is so cruel
Or people in it so cruel to themselves
They step on one another
They treat one another badly
To see all around suffered

Religions are shirts
Covering their hearts
Bad or good
No one knows until it unveiled

People cry in front of religious statues
Hope their lives better
It has been worse day by day
They keep praying like nothing happened

Laughing or crying
Just a single action
Represents inside out
No one cares about

So I tell you now
You are in a very cruel world
Keep your heart
Keep your soul
Don’t be cruel
Or else your humanity will be sold.

Viết vậy thôi chứ trong đời thường để đi cho trọn không nuối tiếc, tôi vẫn phải giữ cho mình những gì từng là của mình, những gì đã tìm lại được hay mới tìm được mà thấy phù hợp với đời sống hiện tại. Nhiều lúc hiểu ra không ai cho không mình thứ gì, tất cả mọi thứ mình nhận đều có giá của nó, không trả trước cũng phải trả sau dù khi tôi đưa mọi người thân, người quen thứ gì tôi đều không ra giá vì tôi không ra giá cho bất cứ việc gì tôi làm. Nhưng làm sao bắt mọi người và mọi thứ giống như mình nghĩ. Đau khổ riết rồi cũng phải tìm cách luồn lách tránh xa khỏi suy nghĩ làm mình buồn giữ mãi sao được mà giữ.

Một người bạn khác nghe tôi tâm sự cách sống của tôi lại cho rằng tôi đang sống như một nạn nhân mà không biết tận hưởng đời sống. Tôi hỏi bạn ấy hiểu theo cách nào. Người đó giải thích rằng vì tôi luôn thấy mình bị kỳ thị, bức xúc và tôi đã không chịu thay đổi suy nghĩ của chính tôi nên nó ra như vậy. Cũng đúng mà cũng sai. Trong đời sống tôi không ảo tưởng, tôi nhận ra đúng bản chất cuộc sống để mà đối phó thì tôi cho đó mới đúng là sống dù bản chất đời sống có lúc làm mình vui hay buồn. Cũng lòng vòng lại chỗ phải biết chấp nhận thôi. Thí dụ tôi thấy tôi hơn hẳn một người khác về kiến thức trong công việc mà người đó được nhận chức cao hơn khi tôi và người đó cùng nộp đơn thì bạn bảo tôi hiểu sao à. Tôi chỉ còn biết chấp nhận vì một lẽ nào đó người ta không thể đặt tôi ở vị trí tôi muốn dù họ biết tôi dư sức làm được và người khác dù yếu kém hơn tôi cũng có thể học hỏi và thích nghi được dù hiệu quả công việc ngay lúc ban đầu có thể không bằng nếu tôi làm. Nghĩ vậy là không ảo tưởng chứ biết nghĩ sao. Người ta có kỳ thị tôi thì người ta biết, tôi cần biết làm gì. Khi tiếp xúc trong công việc cái người nhận chức mới đó tự hiểu họ không bằng tôi khi có cơ hội tiếp xúc với tôi mà phải học hỏi thêm từ tôi những điều họ chưa biết cũng đủ chứng minh rồi.

Điều đó giải thích tại sao tôi làm cùng công việc suốt 17 năm trời không đổi. Tôi vẫn học thêm điều mới mẻ mỗi ngày trong cách hành xử với khách hàng, với đồng nghiệp và với người quản lý. Tập hiểu họ, thông cảm cho họ và quan tâm tới họ theo đúng nghĩ đồng loại mà tôi được học hỏi tại Hoa Kỳ, không đánh giá thấp ai và sẳn sàng học hỏi thêm điều mới mình chưa biết.

Thật sự khi bạn nộp đơn cho hai ba công việc mà bạn thấy đâu cũng không thâu nhận thì ngoài cảm giác lạc lõng ra bạn chỉ còn biết chấp nhận chứ làm gì khác. Ngay người bản xứ họ kỳ thị nhau về giới tính, tuổi tác thì nếu có chứng kiến kỳ thị màu da và chủng tộc ngay trước mắt thì cũng chỉ là suy nghĩ và hiểu ra rằng đó chỉ là đó chỉ là một trong các dạng kỳ thị chứ cũng không có gì quan trọng và lớn lao hơn. Con người trong xã hội mang những thành kiến riêng của mình khi đời sống hình thành, cái hay của họ là tự xoá bỏ những thành kiến đó khi nhìn thấy sự thật và ý nguyện tự làm mới họ mỗi ngày chứ không ai có thể làm điều đó thay họ được.

Nhiều người cắc cớ hỏi tôi là ai, tôi hiểu họ muốn nói tôi Việt hay Mỹ. Tôi không thể thay đổi màu da, màu mắt ( trừ khi đeo contact lens), tóc thì có thể nhưng cái mũi nói hộ thay tôi xuất xứ gốc của tôi thì bạn ơi, tôi chỉ còn cách trả lời với họ tôi là tôi với đầy đủ xấu tốt của một con người cầu tiến, luôn muốn học hỏi điều tốt, bỏ bớt điều xấu cho đời sống của chính mình để giúp đời sống này đơn giản đi thay vì con người cố tình làm cho nó phức tạp hơn.

Nếu là người bản xứ hỏi thì tôi trả lời rằng trong tôi có dòng máu Việt nam vẫn còn nóng bỏng vẫn mong người ta hiểu và tôn trọng đặc tính người Việt khi có cơ hội tiếp xúc với tôi.

Nếu là người Việt nam hỏi, tôi để họ tự nhìn và tự phán xét lấy. Tôi không sống với thành kiến và luôn tự tìm lấy cơ hội để vươn lên trong cái xứ sở không phải là của mình và đang tự tạo cho mình tất cả để sau cùng có thể hiểu được nó vẫn có thể là của mình nếu mình biết chấp nhận và sẳn sàng sống hết lòng, hết mình vì cuộc sống mình đang có nơi đây.

Dù thật sự đôi lúc tôi vẫn tìm ra cảm giác lạc lõng như thế này

Lost
Vành Khuyên


I get lost in this world
Feeling unbalanced
Falling down anytime

Why looking for a decent love is so hard
No need of money
No need of sex, just being casual, no luck anyway.

What people need is what people lost
When they found, they looked down on it
In front of my face, I witnessed shame

If you are wandering around like me
See my soul like yours
Take my hands with comfort.

Just smile at me when you see.
We are the same with grace
Of human beings who look for decent loves

You and me.

Dù tôi có chia xẻ những buồn phiền của mình với bạn bè chăng nữa, tôi vẫn có thể nhắc tới hai tiếng hài lòng và hạnh phúc đôi khi trong đời sống của riêng mình dù biết trong buồn vui đời thường có những điều không như tôi muốn và mong đợi bạn ạ.

Nên tôi luôn cầu mong cho tất cả mọi người luôn cảm nhận được hạnh phúc trong những gì mình đang có trong tầm tay.

Vành Khuyên

Don’t Treat Me That Way

Don’t Treat Me That Way
Vanh Khuyen


Don’t treat me that way
I have feeling too
Even though life always brings me sorrows
But not some more from you

A piece of trash
I saw you picking up with soul
You, the person with a sincere heart
Where were you? Who I have known

I didn’t mean to make you mad
How? Madness possessed by you
Life just brought me to you at the wrong time
So waiting for wining, I was sad to lose

Doesn’t matter now
I am so afraid somehow
Don’t dare to look up
At you, a piece of heart, I am not allowed

Life will go on
Without the unity of two persons
Used to laugh and have same moments
Think they belong to each other and have funs.