Thứ Ba, 30 tháng 6, 2009

Tình Riêng

Tình Riêng
Vành Khuyên

Những gì em dấu trong tim
Những gì khởi sắc đi tìm trong anh
Những gì đen hoá thành xanh
Muộn phiền sâu hoá trong lành sớm mai
Ngồi buồn những tỏ cùng ai
Ngồi buồn số phận an bài đỏ đen
Ngồi buồn thân, ghét, đan, xen
Tình ta thôi cũng một phen hoá liều
Cũng là đâu đó tình yêu
Đêm trong nhau có những điều thân quen
Phận em qua những sang, hèn
Mưa trôi, nước cuốn, mon men, tính lần
Đời bạc nhạc, mấy phân vân
Anh và em được mấy lần bên nhau
Thôi thì xa cách mà đau
Tình riêng một cõi, muôn màu thiên thu

Điệu Buồn Không Tưởng

Điệu Buồn Không Tưởng
Vành Khuyên

Mỗi con đường in dấu chân mưa
Hay xuyên suốt những ngày nắng hạ
Giọt mồ hôi rơi lã chả
Miên man suy nghĩ về đâu ...

Tóc có bạc màu
Kỷ niệm tan lâu
Buồn như ngày cũ
Nhớ suốt đêm thâu

Ta lại đếm buồn vui trên khoé mắt
Vết chân chim không đuổi đọng dần
Tự hỏi xưa đâu cảm giác lâng lâng
Đánh đổi được gì theo năm tháng

Trời trăng lên mà tưởng nắng đã rạng
Ngày đầy mây và đêm sáng trong lòng
Những gì trôi đi, những gì vẫn hằng mong
Vẫn ngất ngây say điệu buồn không tưởng

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2009

Viết

Viết
Vành Khuyên

Viết giúp tôi nhìn nhận con người, nhìn nhận chính mình và qua một thời gian dài, tôi tạo được mối cảm thông giữa nhìn nhận mọi người và nhìn nhận ra tôi.

Tôi từng không biết mình là ai, nhờ viết, tôi biết ra chút xíu mình là cái đứa con bà nào trong xã hội. Những gì tôi chưa từng tin tôi có, nay đọc trong các bài viết của mình tôi cứ thấy lập đi lập lại những điều đó và điều đó thuyết phục tôi tôi có những điều tôi đã không từng tin.

Tôi không còn chạy theo ảo tưởng, sống với hạnh phúc nửa vời và nói những lời vô nghĩa vì tôi hiểu sau khi hăm hở nói những điều đó xong tôi phải cúi mặt vì biết mình nói láo.

Viết cho tôi niềm hãnh diện tôi là con người mạnh mẽ và bản lĩnh. Nếu tôi từng có can đảm chạy theo những điều tôi rất cần nhưng những điều đó không thuộc về tôi thì nhờ viết mà tôi không còn chạy theo nữa. Viết đã giúp tôi nhận ra nhiều lúc trong đời thật tôi phản ứng chứ không hành xử. Chính điều đó mang lại những điều không vui trong cuộc đời tôi mà bấy lâu nay tôi phải chịu.

Khi đã có hạnh phúc tôi nhờ viết mà nhận ra và vui với hạnh phúc của mình mặc ai nói ra nói vào. Tôi tin những điều tôi nghĩ và viết ra và tôi đã chuyển tải được ít nhất là cho hai đứa con của tôi, không mất đi đâu và không phí phạm chi cả.

Đời sống cho tôi niềm đam mê viết để giúp tôi lớn lên tự bản thân chứ một con người cô độc như tôi không thể đi theo lời người khác nói khi biết họ không giống mình và mình không giống họ.

Mọi người khác có thể coi thường và khinh rẻ tôi khi tôi quá quan tâm tới những điều không ai quan tâm, nhưng bản thân tôi không coi thường và khinh rẻ tôi là đủ rồi.

Tôi là cá nhân độc lập, không giống ai cũng đâu sao, có những điều trong xã hội không đúng, không sai, tôi nhìn ra chỗ có thể chấp nhận được và ngẩng mặt đi tới trong cuộc đời.

Ai mà chẳng có sai phạm khi còn trẻ, dù người ta có đánh giá tôi là kẻ thất bại, đứa vô nhân khi còn trẻ tôi cũng chấp nhận. Vì từ vô nhân ra con người tốt hơn là hướng đi đúng chứ còn đi ngược lại mới chết dở.

Ai cười cho những lỗi lầm tôi đã phạm tôi để kệ họ cười vì tôi hiểu họ đang cười chính họ. Có ai mới sinh ra đã hoàn thiện mà không phải qua những ngày tháng tôi luyện chính bản thân mình trong những thử thách của đời sống và trong đau khổ đâu hả.

Viết cho tôi tất cả bạn ạ và tôi hạnh phúc vì điều đó.

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Thế Giới Xung Quanh Ta

Thế Giới Xung Quanh Ta
Vành Khuyên

Ngày mỗi ngày bạn hãy nhìn xung quanh bạn và bỏ ra khoảng năm phút quan sát xem sao. Có người nhìn bạn cười, có người không nhìn, có người bạn thấy đăm chiêu, có người ơ hờ, có người vội vã.

Mỗi cuộc sống đời thường của những con người ấy nếu bạn không tận mắt nhìn thấy mà chỉ phán xét theo con mắt chủ quan của bạn thì chỉ có thể là: vô duyên, không cười thì thôi, hoặc là đồ táo bón, hay làm như ngon dữ, ah hay chồng mới bỏ.

Bạn có biết đâu họ có những nỗi ưu tư, khát vọng, hoặc hoài bão mà họ chút ít nào đó rất sợ họ phải bỏ lại sau lưng. Hay như tôi còn sống đây, không bịnh hoạn, chỉ những nỗi lo thường nhật mà bao giờ trong tôi cũng khắc khoải biết tìm đâu một người trên thế giới này hiểu được mình đây. Thật sự hiểu mình và mong mình tốt đẹp lên theo ngày tháng như mình mong cho chính họ. Nói thật với bạn chưa chắc sống chung với nhau là hiểu nhau, thậm chí còn không muốn hiểu nhau. Nên có lẽ điều khắc khoải của tôi ai biết họ sẽ bảo tôi khùng, hoặc vô duyên hay tìm cứ tìm bày đặc trèo cao, lý lẽ. Cho dù tôi có biết bạn nghĩ như vậy thì hàng đêm điều đó vẫn ám ảnh tôi vô cùng. Tin hay không tin là có thật sự là một lẽ khác. Nhưng thế giới, ôi cái thế giới mênh mông này, có đi không gặp, không cần đi cũng gặp hay vận mệnh rồi sẽ gặp. Có ai biết trước được phải không bạn.

Tôi chả mong mình hết ưu tư, tôi chả mong mình thoát muộn phiền. Đó là những lẽ đời thường cuộc sống như cơm, áo, gạo, tiền, gắn với tôi không rời.

Và bạn ơi, hình ảnh thế giới xung quanh tôi luôn sinh động với đủ gam màu buồn, vui, giận, hờn mà chưa bao giờ tôi tự trách mình sao lại suy nghĩ nhiều thế.

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Father's Day

Father's Day
Vành Khuyên

Tấm thiệp của hai con
Làm nên Father's Day
Những gì còn lại cõi đời này
Làm nên hình dáng anh trong chúng

Nét vẽ còn vụn
Hai lọ hoa hồng mới cắt thơm nguyên
Chẳng còn bức rức, thề nguyền
Em cứ đi như đời đang có anh vậy .

Chiều, chạy những vòng xe nóng nảy
Trách đời ơi sao cứ mãi giật lùi
Tháng ngày lui cui
Mong con mình mau khôn lớn ...

Đời bận rộn
Suy nghĩ bận rộn
Những lúc miệng nở nụ cười vô nghĩa
Là chẳng còn suy nghĩ được gì nữa hết
Chẳng còn biết mệt
Chẳng còn ganh đua
Người hàng xóm có đùa
Chỉ say " goodbye " rồi đi thẳng vào nhà
Như đời này bình dị

Và ngày Father's Day trôi đi ...

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2009

Cõi Đời Này Giữ Chân Ai

Cõi Đời Này Giữ Chân Ai
Vành Khuyên

Cõi đời này ai giữ chân ai
Đi đâu cũng đậm những u hoài
Đem dấu lòng mình riêng một cõi
Những gì đọng lại cũng tàn phai

Tưởng đi cùng khắp trời, non, nước
Là đã đi qua những tận cùng
Đâu ngờ vẫn ở ngay một chỗ
Té rồi, mọi thứ vẫn mông lung ...

Đường đi có khó lòng không khó
Ném trả thời gian những lụn tàn
Đau mãi trong đời ai biết được
Vẫn thầm mong đợi một mùa sang

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009

Cái Bóng Của Chính Mình

Cái Bóng Của Chính Mình
Vành Khuyên

Đi trong đời, mỗi ngày tôi nhìn lại tôi đều tự hỏi tôi đã vượt qua được cái bóng của chính tôi chưa là điều quan trọng nhất, không cần so với ai, hơn ai làm chi vì so làm sao được à. Mỗi người một cuộc đời, một suy nghĩ, một tâm tư.

Tôi dạy con cũng theo cách đó. Không được ganh tị với bạn, cái gì chưa có mà muốn có cũng nên biết vì mình thích có hay chỉ có cho có với người ta. Mỗi ngày cứ tự nhìn vào tâm mình mà biết mình muốn gì chứ đừng thấy người khác thích cái gì mà thích theo cái đó. Không vào hùa, không a dua cũng được biệt lập hay lập dị vì không muốn giống người ta. Có giống cái đúng, cái phải cũng là điều tự nhiên.

Thuở nhỏ tôi bị bạn bè chặn đường nói một câu rất vô duyên " mày không được học giỏi nữa ". Lúc đó tôi ngu như một con heo, vội vàng nói " ừ thì tối nay tao không làm bài ". Nếu bây giờ bị nói điều đó tôi sẽ nói vào mặt chúng nó " không được cái đầu mày, mày lo đời mày đi, tao học hay không chuyện của tao ".

Mấy đứa đó cũng ngu, học dốt thì ở nhà lo mà học bài, cứ đi kiếm tui nói tui đừng học giỏi, mà tui có giỏi gì cho cam. Làm đúng bài cho, học thuộc lòng bài mai thầy cô có gọi thì biết trả lời. Thi tốt nghiệp cũng chật vật lắm mới đậu chứ sung sướng gì. Thì giờ học không lo, lo đi kiếm tui nói tui đừng học. Thật vô lý.

Tôi ra đời cũng chẳng may mắn hơn ai, nhẹ dạ, tin người cũng ăn đạn lầm cho biết bao người gọi là bạn. Một lần chưa chừa vì trí khôn hỏng có, đến lần thứ hai thì mới biết ra người ta có tính toán nhưng vì tính khí thẳng thừng quá cứ nghĩ ai cũng thành thật và thẳng thắn như mình.

Tôi đi lùi lại với cái bóng của mình mà tôi nào hay.

Từ giờ tôi chỉ tu thân, không dại gì mà đi thương vay khóc mướn làm chi.

Đời nó giả như tờ giấy mặt này mặt kia. Tôi chỉ cần vượt qua cái bóng của chính mình là được rồi. Không cần phải xưng danh, xưng tâm tánh với ai, càng xưng thật người đời chỉ bẻ quẹo nó theo một chiều như người ta muốn mà họ đã quên rằng, tôi đã ở rất xa cái nơi chốn họ đang trú ngụ và đang bị kềm chế từ con người đến trong tư tưởng của chính họ mà họ không thoát ra được. Họ ảo tưởng họ là con người tự do chứ tôi mới thật sự là con người tự do vì tôi chỉ muốn vượt qua cái bóng của chính mình thôi chứ không hề ganh tị hoặc muốn vượt qua cái bóng của ai khác bạn ạ.

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

Rồi Em

Rồi Em
Vành Khuyên

Rồi em đứng giữa thời gian
Rồi em như giữa ngày vàng dần qua
Ngắm sông sâu, đón chuyến phà
Nghĩ lòng mình cạn, đã qua bao người
Nghĩ đời mấy lúc thảnh thơi
Thiếu đâu những lúc rối bời trong em
Tình người lắm lúc nhá nhem
Tình đời bao lúc cũng đem buồn về
Người đi, người ở, cùng chê
Phận em, toan tính, ê chề, vậy thôi.

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

Đàn Bà

Đàn Bà
Vành Khuyên

Giữa khoảng lặng, trong em là xao động
Những phút yếu lòng, những phút ngất ngây
Thật ngạc nhiên trái tim còn rung động
Tưởng chết đi, tình yêu lại đong đầy

Như từng sóng dạt vào vùng tâm tưởng
Chầm chậm chạm vào khắc khoải, cô đơn
Dưng lại cảm biết bao nhiêu nổi sợ
Tiếng cười vui hay sẽ hóa giận hờn

Ôi đàn bà cuộc đời đâu chỉ vậy
Khao khát yêu thương, tưởng tượng, ưu phiền
Đổ lỗi trái tim cho bao nhiêu thứ ấy
Hay lẽ đời thường con người rất tự nhiên

Yêu, không yêu đâu chỉ là khoảnh khắc
Là hoài niệm, là quá khứ, đam mê
Thôi dứt mộng hãy trở về hiện tại
Thực tế đau thương, cũng có lúc vỗ về

Người đàn bà lại trơ như hòn đá
Thật diệu kỳ lúc có lúc không
Những gì qua chỉ còn là giấc mộng
Nhìn lại trong tâm bình yên ngập lòng

Có Thể Nào

Có Thể Nào
Vành Khuyên

Có thể nào
Em đã quên
Những gì giữa chúng ta
Để bắt đầu một hành trình mới
Vội ! Thật vội ! Xua đau xót chặng cuối cùng

Ừ thì giả bộ ung dung
Nói cười với người ta
Không nhắc về anh, rồi nhắc về anh như đã xa
Lắm lúc chẳng biết mình nghĩ gì

Ừ đi thì cứ đi
Sao mà cứ thấy day dứt
Sao mà cứ thấy tăm tối
Cứ nhịn, cứ cười
Chả thấy người ta giống ai
Chả thấy mình giống ai
Đường vẫn còn thăm thẳm
Trong lòng vẫn u hoài .

Có thể nào
Em đã quên
Em sống trong đau khổ quá lâu
Giờ lại muốn lao đầu vào đau khổ
Ngu ! Thật ngu ! Trời trong sao như giữa sương mù

Thôi thì không thể nào
Em lặp lại nổi đau mình lần nữa ...
Dù em biết
Có thể

Có thể ..
Vô cùng ....