Thứ Ba, 15 tháng 1, 2008

Còn Đâu

Tôi nhớ anh, nhớ vô cùng .

Không hiểu sao ngày trước tôi hay chỉnh anh, không, chỉnh gì đâu, tôi chỉ thấy anh đùa kỳ kỳ thì nhắc anh mà không may làm anh buồn quá . Anh cũng là con người, cũng biết giận, cũng biết hận vì vợ mình đối với người ngoài thì ngọt ngào, với mình thì nặng nề .

Anh cũng vậy với tôi . Sao vợ chồng tôi đau đớn thế . Lúc rời xa nhau thì mới hiểu cần nhau, còn khi chưa xa thì đau đớn và hành hạ nhau tới đau đầu.

Tôi nhớ anh vô ngần .

Hôm qua khi đọc lại tấm thiệp trong ngày SN đầu tiên không có anh, tôi đau đến là tê tái . Trời ơi, tôi muốn quên, quên hết đi, sao đời tôi lại có nhiều nỗi đau đến vậy . Tôi buồn cho anh, cho tôi, cho hai đứa nhỏ . Tôi có cảm giác như tôi đang gánh tất cả những nổi buồn trên thế gian này . Có quá đáng không !

Tôi nhớ anh, anh ơi, anh nơi đâu?

Có những lúc thấy mình như không còn chịu đựng nổi nữa, sự im lặng, sự chịu đựng của anh, tôi không còn là gì trong anh, theo như anh nói đó là hết duyên. Anh ra đi, bỏ lại tôi nơi này và hai con . Những gì vui đã tan biến, những gì buồn còn nơi đây, tôi sống không trọn vẹn mà vẫn phải sống trong cuộc đời này .

Đời đập tôi đến hai lần, cứ chết đi và sống lại để biết cảm giác ra sao hay sao .

Tôi muốn tìm lại anh, anh của tôi, anh của những ngày tôi còn biết mình là ai trong cuộc đời này .

Anh ơi .

Tháng Ngày Qua

Tháng Ngày Qua

Rồi những kỷ niệm cũ lại như mới tự bao giờ
Nổi đau xưa cũng sống dậy như chưa từng được sống
Trong thâm tâm tôi trở nguyên hình cô gái vô vọng
Biết tựa vào đâu ngày tháng cũ đến đau lòng

Tôi buông cuộc đời tưởng vậy được thong dong
Nào ngờ đời đánh bạt vào những nơi tôi không định tới
Thế là tương lai từng mong lại xa vời vợi
Cũng chẳng xót xa, tôi cứ ngụp lặn trong đời

Khi hiểu ra rồi, tôi chỉ còn lại một mảnh chơi vơi
Những mãnh kia đâu, nay chỉ còn là quá khứ
Tương lai đâu chỉ là những phút ngồi tư lự
Tôi khóc tội tôi hay tội đời đi hoang .

Những phút đau thương hay những giây địa đàng
Những trái đắng hay quả ngọt tôi từng nếm
Chẳng gì khác ngoài trò đời phải chiêm nghiệm
Tôi vẫn còn đây hình hài một con người

Vẫn mau mắn lao vào những cuộc chơi
Rồi lại đau, lại thương, lại trốn vào vùng sâu thẳm
Có khi lại tìm được ra tôi từ những ngày lâu lắm
Những ngày đầu đời khi còn quá ngu ngơ ....

Hay tôi đã chết đi, chỉ là cái xác mà không ngờ ...
Bơ vơ....

Tuổi 42

Tuổi 42

Tuổi 42 nghe trong lòng thương tiếc
Tôi gieo buồn vào những khoảng hư không
Tuổi 42 mong bình an bất diệt
Con mạnh, con vui là đủ trong lòng

Tuổi 42 tóc bạc nhiều hơn trước
Lo toan nào chiếm hữu cả ngày đêm
Tuổi 42 đời tôi sang một bước
Vui với hai con mong cuộc sống êm đềm .

Tuổi 42 những ngày lau nước mắt
Những ngày đau không gượng nổi môi cười
Tôi vẫn ráng tìm quên và ngẩng mặt
Cả ba người cùng rộn tiếng cười vui .

Anh ở đâu ngày tôi qua tuổi mới
Nhớ năm qua cùng ngồi một góc bàn
Anh chúc tôi vui trong ngày Sinh nhật
Nhớ anh vô cùng, ngày vui đó đã tan .

42 ơi mạnh bước mà đi nhé
Tôi chững chạc hơn nhờ những ngày buồn
Xa xa lắm vẫn bóng anh thấp thoáng
An ủi tôi nhiều những ngày nước mắt tuôn .

Chào tuổi 42 .

Người Đi Về Đâu

Người Đi Về Đâu
Vành Khuyên

Viện dưỡng lão Salem, OR năm 2035

10h sáng

Cô là người Việt à ?
Thưa bà , đúng ạ .
Nói năng lễ phép nhỉ , thích cô đó .
Thưa bà , cha mẹ con người Việt , con sinh ở đây nhưng có đến trường học tiếng Việt .
Rồi sẽ có việc nhờ cô đấy .
Thưa bà , bà cứ nhờ , con sẳn lòng ạ
Càng nói càng thấy hay, con bé nhắc mình nhớ những ngày còn bé đến lạ lùng . Thời buổi này , tìm được một con bé gốc Việt nói năng thế như thiên thần lạc giữa đời thường , ôi cha , chán cho cái đời tha hương .
Bà lẩm bẩm gì đấy ạ ?
Không tôi đi ngủ đây .

2h chiều

Cô đi đâu mà theo tôi mãi thế ?
Thưa bà , con đi làm volunteer cho trường , con chọn nơi này , người ta giao bà cho con .
Thế tôi phải nghe lời cô à ? Bậy bạ , tôi không sao , đi chơi đi .
Thưa bà , bà cần gì con giúp bà ...
Có ai gửi thư cho tôi không ?
Con không nghe người ta nói bà ạ ?
Lạ nhỉ ! Tôi thấy đã lâu lắm , tôi cần một lá thư , lá thư đó đang ở đâu, chắc cô lấy của tôi phải không , trả đây cho tôi , tôi cần nó như cần hơi thở , cô biết không ?
Thưa bà , để con hỏi các chị trông bà lúc trước .
Hỏi gì , họ đã dấu của tôi rồi , không sao , tôi đã copy nhiều bản , họ không hủy được của tôi đâu .

Chị ơi , bà VK nói có mất một lá thư , chị có thấy của bà ấy không ?
Lại lá thư , lúc nhớ lúc không, bà ta quý lá thư lắm đó , có lần bà khóc vì sợ đánh mất , chị thấy tội quá đem sao lại nhiều bản , cất một chỗ , khi bà mất lại bỏ vào phong bì rồi đưa cho bà như tìm vừa tìm thấy được .
Chị cho em một bản , em bỏ túi , khi bà cần , em có đưa ra nhé chị .
Em đọc được tiếng Việt .
Thưa vâng, ba má em có cho em đi học chị ạ .

7h tối .

Lại tới đây làm gì nữa , con nít bây giờ phiền quá .
Thưa bà , con có tin vui cho bà ?
Tin gì ?
Con tìm thấy một lá thư gửi cho bà ?
Láo , lá thư nào ?
Con đọc cho bà nghe nhé ?
Người viết tình cảm và hay quá bà ạ , là chồng bà hả ?
Chồng nào ? Chỉ vớ vẩn ....
Con đọc cho bà nghe đây

Em thương ,
Hôm nay em đi học, ngồi nhớ em cả ngày , bây giờ là đã 9h15 tối rồi , em biết and đang ngồi đợi em đi học về để phone không ? Nhớ lắm có biết không hở em ? Cali mấy hôm nay nắng đẹp , buổi tối mát , anh nghĩ phải chi có em bên cạnh , mình ra biển tới khuya về , bên cạnh nhau , thú vị và hạnh phúc biết mấy phải không em ?

Em thương, có nhiều lúc anh nghĩ mình đi tìm và chờ đợi nhau hơn 30 năm rồi nên gặp lại nhau bao nhiêu suy tưởng , đợi chờ trong suốt thời gian ấy nó làm anh ngất ngây, tràn đầy niềm vui , hạnh phúc và mình đến với nhau thật nhanh , thật không ngờ và cũng thật là thân quen như đã hẹn hò từ bao kiếp trước . Nghĩ chuyện phong thần cũng không sao , chỉ biết rằng những cảm giác trên là thực , có thực , khởi đi từ những suy tưởng đợi chờ suốt 30 năm, từ những suy tư trừu tượng đó giờ đây đã hiện rõ từng đường nét, khối lượng với những cảm giác thực là sống động trong từng tế bào cơ thể . Không biết làm sao để nói hết vì ý tưởng trong đầu chạy nhanh hơn ngòi bút trên giấy , anh chỉ có thể gom lại rằng thương , yêu và nhớ em nhiều lắm đó em !

Từ đây anh không muốn mình phải rời xa nhau nữa cho dù bất cứ một sự việc gì to tát đến đâu mình vẫn ở bên cạnh nhau, nắm tay nhau thật chặt để vượt qua tất cả những trở ngại trong đời sống này phải không em ? Anh không muốn ẩn cư phong đao để Mai Trang biến thành Phong Trang nữa vì giờ đây trong tâm anh vẫn nghĩ rằng Mai Trang đã có nữ chủ nhân rồi đó .

Yêu em và nhớ em lắm đó có biết không VK

Mai Trang ngày 9/4/96


Khi tôi dừng đọc, nhìn lên , tôi thấy mắt bà đỏ hoe, toàn thân bà như run lên , có sức sống hơn , bà nhìn tôi biết ơn , không la rầy tôi những điều không đâu như lúc sáng và lúc chiều .

Ai viết cho ai mà nghe nồng nàn thế nhỉ ? Cô đã lượm được lá thư này ở đâu ? Nghe sao nó giống những niềm vui và hạnh phúc mà trong mỗi con người ai cũng ước ao nhặt được . Cảm ơn cô nhé
Thưa bà , sao người ta nói lá thư này của bà ?
Cô buồn cười quá , ai lại nói với tôi những điều như thế , tôi già rồi , nay mai đưa đám tang tôi , bỏ cho tôi một cái thư vào hòm nhé , sao tự nhiên tôi lại thấy trân trọng tấm lòng người viết vô cùng .
Thưa bà , trong này họ nói bà từng là writer phải không ạ ?
Writer nào , writer gì , cái con khỉ ? .. tôi không viết gì cả .


Sáng hôm sau ngày đó ....

Chị ơi , bà vk đâu rồi ?
Bà đi cấp cứu rồi, bịnh mất trí nhớ thì rõ rồi , lâu lâu bà vẫn trở bịnh thở không được , làm bà càng suy nhược và hầu như không còn chống đỡ được với bịnh mất trí nhớ nữa .

Reng reng reng ...
Gì vậy chị ?
Họ mới báo bà VK vừa tắt thở trong nhà thương em ạ .

Tôi nghe mắt mình nóng, trong lòng , dù chỉ mới một ngày tiếp xúc nhưng tự tận trong tâm lòng , tôi bỗng hình dung ra thật rõ hình ảnh một phụ nữ như bà VK , lý trí bà có mất đi , từ mất mát đó , nó cướp đi phần nào tình cảm trong trái tim bà , nhưng bà mỗi ngày , mỗi giờ , vật vã giành lại từng chút linh hồn mình có được để sống bằng trái tim thật sự , bà làm tôi thấy mình tầm thường quá , tự nhiên mất bà lúc này trong cái thời gian tôi sắp bước ra đời , cảm giác hụt hẫng sao mà rõ ràng đến vô cùng .

Tôi vào phòng bà thu dọn , không quên bỏ vào tư trang của bà lá thư tôi có hôm qua .
Tôi để lại một cái note " This letter must be with her wherever she is finally " .

Tôi đặt nụ hôn từ hai ngón tay mình vào lá thư , lẩm bẩm , " con chào bà nhé , bà VK, hẹn gặp lại trái tim và tấm lòng của bà trong hoàn cảnh nào đó con có thể ví như con may mắn ." .

Tôi đi ra khỏi viện dưỡng lão trời đã tối , mùa Thu , lá vàng đang rơi lác đác , trời thì se lạnh , sao mà buồn và ảm đạm hơn lúc nào hết trong lòng tôi .

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2008

Quay Quắt

Quay Quắt

Chẳng còn yêu thương nhưng lại ray rứt vì sao
Tôi hiểu mình chẳng còn là mình trong đời sống
Chẳng còn biết ưu tư hay tuyệt vọng
Tôi đi trong đời chỉ mong mãi được là tôi .....

Người bỏ đi rồi sao cuối đường còn đứng đó
Ngóai lại nhìn chi một tâm tư chẳng còn bỏ ngõ lâu rồi
Man mác buồn tôi chỉ còn hiểu đó là cái nhìn xa xôi
Của một người thương, bỏ người thương đi ngày ấy

Lòng chật chội hay đời chật chội mà yêu thương lận đận đến vậy
Tôi xót xa đời hay xót xa người mà nhớ mãi không nguôi
Qua qua đi môt đời một kiếp chỉ muốn chôn vùi
Những ký ức không hay và những gì làm tôi đau tê tái ....

Rồi ngày ngày qua tôi đã bớt điên, bớt dại
Bớt ngại phô trương, bớt kỳ thị những điên cuồng
Tôi cứ sống làm một người vô vọng
Và cứ mất dần những người tôi vẫn rất thương thật thương .

Người Đàn Ông Cuối Cùng Của Tôi

Người Đàn Ông Cuối Cùng Của Tôi

Đêm , đêm mưa, mưa nặng hạt và gió giật liên hồi luôn làm trái tim tôi thổn thức . Phải , những đêm mưa như có cái gì uẩn ức , giận hờn , không giải toả được trong tâm lòng tôi .
Tôi vẫn tự xem mình là một người phụ nữ thất bại , thất bại vì một thời gian quá dài , tôi đã tin tôi không bao giờ tìm nổi trong cuộc đời một người đàn ông như mình mong muốn . Tôi thà cô đơn , còn trôi nổi , chứ qua lại với bao nhiêu người mà trong lòng không có một cảm giác , tôi làm không được .
Thủy vẫn mắng tôi một câu vô cùng quen thuộc " mày cứ bộ tịch đàng hoàng quá , chừng nào mới có chồng " ..
Nét mặt tôi vẫn không thay đổi , tôi hiểu mình muốn gì mà " mày bảo tao phải làm sao , mày bảo tao mời cái ông bán hàng hồi nãy đi uống nước , mày bảo thế kỷ thứ 21 , con gái lên tiếng trước đâu có gì là sai , đúng , đâu có sai , nhưng mày quên là ông ấy bán hàng , phải niềm nở thế , cứ gì tao ? "
Thủy vẫn như chưa thua " con nỡm ơi , bán cho tao chả đâu có cười như bán cho mày , mày cứ vậy , tao hy vọng chôn mày làm bà cô sống , chả đứa nào theo sau quan tài mày đâu " ..
Tôi cười buồn ...ở đời , kỳ thiệt , cứ cười với ai là thích người đó , bạn tôi dễ chịu thiệt . Một ngày , tôi cười với biết bao nhiêu là người , nếu mà tôi thích hết , có lẽ tôi không chứa nổi tất cả họ trong cái nhà nhỏ hai phòng ngủ hai garages của tôi .
Tâm tính khác nhau , tôi với Thủy vẫn thân thật thân như chả còn đứa con gái nào trên hành tinh này . Tính nhút nhát của tôi làm nổi bật tính mạnh dạn của Thủy , ngược lại , cái mạnh của Thủy làm tôi còn thấy có cái gì đó để vịn trong cuộc đời khi niềm tin về tất cả trong tôi đang lung lay , chưa tìm thấy chỗ vịn như tôi muốn ...
Cuộc đời ơi ...
OoO
Cuộc picnic diễn ra chủ nhật tuần này không có tên tôi ban đầu , chị Nga , người tổ chức không muốn mời tôi . Thủy năn nỉ chị lắm , chị mới cho Thủy mang tôi theo . Chị bảo với Thủy " Trâm nó làm sao đó , nó cứ buồn buồn , anh Hưng nhà chị thì thấy con gái buồn chịu không nổi , rồi có thể hai người nói chuyện , cảm thông , lại ra chuyện " ... Thủy trấn an chị Nga " trời , con Trâm tu đó chị , nó thích nói chuyện thật , nhưng không phải ai nó cũng nói đâu , em dẫn nó đi theo nha " ...
Chị Nga có cái nhìn đúng lắm , anh chị là hai người bạn chung lớp Anh văn với tôi . Tôi thích nói chuyện với anh Hưng hơn với chị , chị hay nói về mode và thời trang , tôi là con gái gia đình nghèo , làm sao tôi hiểu được những điều đó . Một tuần 3 buổi tối đến lớp , có khi đã có hai ngày tôi mặc cùng một áo sơ mi , chắc chắn ai cũng nhận ra . Tôi thấy anh Hưng hay quan tâm tới mọi người , ai cần gì anh cũng giúp , anh luôn có những thứ người khác cần và anh tế nhị lắm . Một lần quần tôi bị xút nút , anh tìm đâu ra cái kim băng , bảo chị Nga đưa cho tôi , chị Nga đưa thẳng mà không cần hỏi tại sao phải đưa . Tôi tin vào lòng tốt của anh Hưng , tin lắm , nhưng chỉ tin thôi , còn một đứa con gái tuyệt vọng như tôi thì không có một chút cơ sở nào cho tôi xây hy vọng nào thêm từ lòng tốt đó . Tôi cũng biết , chị Nga lrất hiểu tính chồng mình , nhưng chị có bảo vệ hạnh phúc chị đang có cũng là điều đương nhiên .
Còn với tôi , vì tuyệt vọng, cuộc vui nào tôi cũng mong có mặt xem có thể đẩy mình lên chút nào không từ những tiếng cười trong những cuộc vui bất ngờ tôi có ...
Rồi cuộc picnic trôi qua , tôi vẫn hoàn tuyệt vọng, tôi không đi tìm tình yêu , tôi đi tìm nụ cười , nhưng không có tình yêu , nụ cười dường như không có sinh khí , những nụ cười buồn không biết còn theo tôi tới bao giờ đây .
OoO
Tôi gặp anh trong một đám cưới . Vừa nhìn anh tôi đã thấy mình bị thu hút . Anh không bảnh trai , nhưng anh có một cái dáng đàn ông hay đến lạ , không dõi theo các phụ nữ đẹp , ôn tồn , mực thước , ngồi chung bàn với anh , tôi cứ đưa mắt tìm gì , anh đưa cho tôi thứ đó , tuy nhiên tất cả anh chỉ làm vừa đủ để tôi hiểu anh làm vì lịch sự hơn là vì có tình ý gì đến tôi .
Lần đầu tiên trong cuộc đời , tôi bỏ qua những nụ cười đã gặp , những vồn vã của cánh đàn ông với mình , tôi bị cuốn theo cái lịch lãm và điềm đạm của anh . Ước gì anh là của tôi ... là của tôi với đầy đủ nghĩa một người đàn ông như tôi mong ước .
Tôi đã muốn tiệc cưới đó kéo dài mãi , tôi nán lại lúc mọi người chung vui nhịp nhàng bên nhau trong các điệu nháy , tôi ngồi đó bất động , mong cho phút giây tôi có một người đàn ông tôi muốn như thế này không bao giờ mất đi . Tôi thu hết năng lực trong mình , cố hình dung ra cảm giác này rõ hơn , mong rằng những ngày sắp tới , có buồn mà nhớ lại , tôi cũng không mất đi chút xúc cảm nào hết , hôm nay ...
Tôi sung sướng như thấy mình vừa chạm vào cảm giác của tình yêu ... thật kỳ diệu ..
Yêu gì nổi ,đến giờ ra về , ngay cả cái tên anh tôi cũng không biết ...
Tôi cứ gọi là tình yêu vì cảm giác từ ngày đó còn mãi trong tôi đến lạ .
OoO
Tiếng thắng xe trước cửa hiệu sách làm tôi giật mình , anh bước xuống , phía bên ghế ngồi tài xế một người phụ nữ ra dáng lớn hơn anh gần chục tuổi , nói lớn " Một tiếng nữa nha " . Tôi nhìn anh như nhận ra người quen , tôi mừng quá . Anh vẫn thản nhiên bước vào hiệu sách như chẳng nhìn thấy tôi . Tôi bước vào lại tiệm sách , cảm giác ngày nào vẫn còn đây .... Anh làm tôi thấy nhỏ bé , chỉ có tôi nhớ anh , anh chẳng biết tôi là ai , dù rất lịch sự với tôi ngày đó .
Tôi rảo theo anh trong hiệu sách , anh ngừng rất lâu trước quầy tôn giáo và lấy lên những cuốn có hình của vị Dalai Latma mà tôi từng đi gặp và nghe ông nói chuyện . Anh đứng xem rất lâu , rất lâu .. Tôi từ bỏ ý định theo anh quay đi và bước ra cửa . Tôi đứng tần ngần trước cửa rất lâu , đợi cho những giọt mưa hơi nặng dừng hẳn , cũng như chờ cho mọi cảm giác trong tôi lắng đọng , tôi sẽ bước ra ngoài , đi thẳng , lái xe về nhà và cầu mong không bao giờ tôi gặp lại anh nữa ..
Một tiếng vọng sau lưng " Cô hay đến đây lắm hả ? " .. trời , là anh , anh hỏi tôi ...
" Vâng , tôi hay đến đây lắm , chỗ sách hồi nãy anh đứng là chỗ tôi yêu thích nhất , tôi đã từng đi nghe ông ta nói chuyện , chỉ đến đó và nhìn lên sân khấu , lòng tôi đã thanh thản hẳn anh ạ dù buổi nói chuyện vẫn chưa bắt đầu " ...
Chắc anh đã hiểu tôi thèm được nói chuyện lắm hay sao qua câu trả lời rất dài đó cúa tôi , anh mời tôi tới quán nước ngay trong tiệm ...
Chúng tôi đã có một buổi nói chuyện thật vui, thật lâu , cái bà thả anh lúc nãy không thấy trở lại sau một tiếng , tôi hỏi anh .. và thật bất ngờ được biết .. .. được biết một điều đã xé lòng tôi ra trăm mảnh " Anh đang là bồ nhí của bà ta " ...
Khinh hay trọng , tôi trách cho cái số phận của mình , tôi muốn biến mất khỏi mặt đất này khi nhận ra câu nói vừa nghe từ cửa miệng của anh , .. tôi biết mình không chấp nhận , mà kỳ , ai đã là gì của ai , ai đã có tình ý với ai đâu ....
Chúng tôi chia tay , từ ngày ấy tôi thề không còn muốn gặp anh nữa .
OoO
Được nửa năm , tôi nhớ cái quán sách của mình lắm , lòng tự trọng không cho phép tôi gặp anh , nhưng làm sao tôi quên được cái quán sách tôi hay lui tới từ trước khi tôi biết anh , thật bất công cho tôi . Niềm vui duy nhất vĩnh cữu trong cuộc đời tôi là từ quán sách đó . Nơi tôi trao đổi với những tư tưởng làm tôi vui , làm tôi lớn và làm tôi thấy mình trọn vẹn trong cuộc sống .
Tôi quyết định thay đồ và tới hiệu sách ... lòng vẫn mong mỏi một cơ may nào đó , cho tôi gặp lại anh ..
Từ những buổi đầu không gặp khi đi cách ngày , tôi yên tâm , tới nhiều hơn , tôi ghé hiệu sách mỗi ngày . Rồi một ngày , anh đứng ngay trước cổng , như chờ và mỉm cười .. tôi lịch sự " chào anh " rồi đi thẳng .
Anh bước vội theo " Tôi đã thấy cô trở lại , hôm nay mạnh dạn bước trước ra đây chờ cô , tôi ngồi trong quán kia ai vào mà tôi chẳng thấy " ...
Tôi nhìn anh như thách thức , anh hiểu ý " cái xe hay đón tôi đã không còn đón tôi từ ba tháng nay " ...
Tôi gật đầu đi theo anh , chúng tôi thân nhau hơn từ ngày đó , rồi thành người yêu , thành vợ chồng , tình yêu đến nhẹ nhàng , chân thành , như chờ đợi từ bao nhiêu ngày . Tôi ngập trong hạnh phúc , biết hạnh phúc không dễ dàng như mình tưởng , tôi rất thận trọng .
Sống với anh , anh đúng như những gì tôi nghĩ , gọn gàng , ngăn nắp chu đáo tất cả mọi việc , anh làm tôi nhớ tới lời nguyện của tôi trước kia mà sung sướng biết bao nhiêu khi tôi đang tin điều tôi mong ước đã và đang là hiện thực .. Cho tới một tối , một tối tôi chờ anh và nhất định nói cho anh nghe niềm vui này của mình mà lẽ ra tôi đã nói từ lâu . Đêm đó , một đêm mưa nặng hạt , nặng hạt như những đêm mưa làm tôi thổn thức .. một tiếng phone gọi báo anh đang cấp cứu trong nhà thương làm tôi té ngửa . Anh của tôi , anh làm sao thế , tôi gọi anh , ôm chầm lấy anh trong cánh tay, lúc anh tỉnh dậy , anh không còn biết tôi là ai ... anh bị đột quỵ , liệt nửa người , không chết , nhưng không hoàn toàn sống mạnh khoẻ như trước , anh không nói được nữa , anh như không còn biết tôi là ai ... tôi sống mà cũng như chết khi nhìn anh trong cảnh này ...
OoO
5 năm qua , tôi đã và đang sống với anh như thế , một người chết thể xác , một người chết tinh thần , an ủi nhau , kề cận nhau , tôi thấy đủ rồi ... Những lần có bạn bè tới thăm , sau khi họ về , tôi đút cơm anh không ăn , anh như chỉ muốn tôi với anh hay tinh thần anh bị quấy rầy mà anh không còn thấy ăn ngon . Tôi từ bỏ luôn các mối quan hệ dù chỉ là bạn bè .
Có những đêm trăng sáng , bản chất con thú vẫn còn trong tôi hay bản chất một con người mộng mơ vẫn còn mơ mộng , tôi để anh và tôi nằm không quần áo dưới ánh trăng , tự cho mình cái diễm phúc tưởng tượng vẫn được anh âu yếm và ân cần như ngày nào . Những lần như vậy , những sáng hôm sau tôi khóc , tôi khóc nhiều lắm vì ân hận , tôi nghĩ anh biết anh vô dụng khi nằm bên tôi , chắc anh có khi lâm vào cái buồn và bỏ tôi đi nhanh hơn trong cuộc đời . Điều đó cũng làm tôi hiểu ra một điều người phụ nữ trong tôi vẫn còn mạnh lắm , thèm khát và ao ước .. thèm khát , vâng , tôi đâu có chối ...
Tiếng cửa mở ra , tôi đưa Tân đi thẳng vào giường , bảo anh phải nhanh lên .. Tôi để Tân hành động , Tân cũng tế nhị , mặc tôi muốn làm gì thì tuỳ , chỉ nâng niu nhẹ mặt tôi như thì thầm , chẳng ai dám làm gì trước , tôi đưa tay cởi khuy áo Tân như vẫn làm với anh , tôi chờ tay Tân đặt nhẹ lên ngực tôi như anh vẫn làm với tôi ... tôi chờ , tất cả là tôi chờ , chờ cái hạnh phúc ngày nào tôi đợi tại một cái đêm mưa tôi như chẳng chịu nhận ra là tôi vĩnh viễn sẽ không còn cái hạnh phúc nào như thế này nữa . Trong vòng tay Tân , nước mắt tôi rơi , tôi đẩy Tân lên , miệng mếu máo " Anh Tân , Trâm xin lỗi anh , Trâm nhớ chồng Trâm quá , Trâm tưởng nhờ anh sẽ qua được cảm giác đó , nhưng cảm ơn anh đã cho Trâm hiểu là không phải " ..
"Anh Tân , người đàn ông cuối cùng của Trâm ngoài kia , Trâm xin lỗi anh , Trâm không có ý định dùng anh thay thế cho người đàn ông đó " ..
Tân nhìn tôi thông cảm ... quay đi , " Anh hiểu Trâm à "
Tôi buồn nhìn Tân bước ra rồi đóng cửa lại .
Người đàn ông duy nhất tôi ao ước tìm được , vâng , sẽ là người đầu tiên và là người đàn ông cuối cùng của tôi ...
Dù trong hoàn cảnh nào , tôi vẫn yêu anh với trọn trái tim đang đập trong lồng ngực .
VK 4/05

Thay Đổi

Thay Đổi

Đời sống một mình bắt tôi phải thay đổi . Thật, nói bạn không tin.

Trước kia, tôi hiên ngang và hào hùng bao nhiêu, nay đổi hết . Trước kia tôi thẳng thắn và mạnh dạn bao nhiêu, giờ chỉ còn cười thân thiện, bảo người ta nghe thì nhờ, không nghe tôi cũng phải đi chỗ khác vì còn trách nhiệm hàng ngày mà cuộc sống đã trao nữa .

Trước kia, tôi hay phán xét này nọ, bắt người ta phải tuân thủ những đạo đức cơ bản, tôn trọng tôi . Giờ thì tôi không còn cần thế, ai muốn chà đạp tôi cứ chà, ai muốn nói tôi sao cũng được, tôi hiểu tôi là ai được rồi, mặc cho nhân tình thế thái .

Trước kia tôi chửi người ta đỏ mặt thì thôi, tôi làm cho người ta phải nhìn thấy người ta thì thôi nhưng giờ tôi học phải nói theo cách nào cho người ta đừng làm phiền tôi nữa, cho người ta để tôi yên, cho người ta hiểu tôi chẳng muốn gì khác ngoài sự tôn trọng .

Tôi khác thật rồi, tôi chẳng còn biết yêu, biết cảm nhận, tôi chỉ còn biết buồn, biết vui tùy hứng, sợ bị chà đạp, sợ bị nói nặng rồi nằm cả tuần không đứng dậy nổi vì không biết mình là ai.

Tôi đang đi trên con đường thật khác . Tôi lần mò lại từng cảm giác trong đời tôi có, tôi chưa từng có và từng cảm giác tôi đã đánh mất .

Vậy nên tôi khác đi, trên cái con đường khác này, tôi muốn tôi trở lại là tôi hay tôi muốn tôi là ai khác .

Có trời mới biết được vì chính tôi, thiệt tình tôi cũng không biết bạn ạ .

Cho Một Ngày .

Đêm Trước Ngày Ra Đi

Đêm Trước Ngày Ra Đi
Vành Khuyên

Đêm trước ngày ra đi , tôi không còn là tôi.

Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày tôi đi là ngày thứ năm trong tuần , ngày thứ hai , tôi với anh quyết định gần nhau để những tháng ngày xa nhau sắp tới có cái gì đó để mà tin , mà nhớ nhau. Tôi thật tình không còn lòng dạ nào để tận hưởng những phút giây lẽ ra phải thật tuyệt vời đó sau ngày cưới , một cảm giác chua chát , một cảm giác gì như là nửa muốn , nửa không , để khi mất đi rồi , tôi chẳng có cái cảm giác tiếc vô ngần như người ta vẫn kể trong các câu chuyện vì tôi yêu anh lắm , nhưng cái cảm giác hụt hẫng , biết mình không còn là mình , thậm chí về nhà tôi không dám ngẩng mặt nhìn cha mẹ vì sợ họ nhận ra tôi không còn là con gái của họ.

Đêm trước ngày ra đi , tôi không còn là tôi nữa rồi.

Khoảnh khắc chia tay đêm ấy , cái đau đớn thân thể không rõ ràng bằng cảm giác đau đớn trong tâm linh. Anh rủ tôi đừng về nhà mà ra thẳng bến xe về quê anh , qua ngày đi , về lại thành phố mà sống .

Tôi đã từng muốn thoát ly chỉ để có anh. Không muốn sao được , anh từng kể , những ngày anh xuống đó thăm mẹ , nằm trên phản nhìn qua khe cửa sổ trong chiếc nhà lá đơn sơ mẹ và anh của anh đang sống , ánh trăng thật sáng , thật to , thật tuyệt vời như những đêm nào hai chúng tôi xa nhau cùng nhìn ánh trăng để thấy mình không xa cách . Tôi và anh sẽ bên nhau , anh sẽ làm cho tôi hạnh phúc cả đêm , cả ngày , thậm chí cả cuộc đời này.

Chỉ tưởng tượng cảnh đó và khoảnh khắc chia tay ngày mai , khuông mặt tôi đã nhạt nhòa nước mắt.

Anh ơi em không muốn xa anh, ngàn lần không , không , không , không anh ạ.

OoO

Cuộc sống mới định cư thật là dễ chịu , tôi và hai người chị gái có cái phòng riêng , ai vô phải gõ cửa chứ không phải cái xó nhà như căn nhà chúng tôi ở chen chúc nhau tại thành phố . Chúng tôi quây quần bên nhau trong những bữa cơm và những buổi tiệc tùng , họ hàng và bạn bè mừng chúng tôi mới định cư.

Tôi nhớ anh vô ngần. Uống một ly nước cũng nhìn thấy anh trong đó. Đi trong trường học cũng dường như nhìn thấy anh ở cuối con đường tôi đang đi vẫy tay và tôi chỉ còn chạy lẹ tới để có thể ôm chầm lấy anh sung sướng và quen thuộc như ngày nào.

Cái đau đó ghê gớm lắm , nó làm tôi tê liệt hết những sợi thần kinh tỉnh táo , tuần nào , thậm chí mỗi ngày tôi viết thư cho anh , tôi cũng mong anh như vậy với tôi. Hễ tuần nào không có thư anh , tôi trở chứng điên dại , im lặng , không nói , cứ nhìn xa thật xa mà nước mắt tuôn dòng.

Mẹ tôi hiểu lòng con gái , cứ gặp tôi trong cảnh ấy là thở dài.

Biết đến khi nào , lủ trẻ gặp lại nhau đây..

" Mày quên nó đi !" Mẹ tôi nhắc.

Tôi hạ giọng " Kệ con mẹ ạ " .

Có lẽ không ai ngòai tôi hiểu tại sao tôi không quên được anh và cũng không ai ngòai tôi có thể quyết định được điều đó cho dù tôi có muốn là đứa con hiếu thảo cách mấy đi nữa.

Tôi thấy mắt mình nóng , thất thểu đứng dậy vào phòng , đặt lưng xuống , tôi mau chóng chìm vào giấc ngủ may ra gặp lại anh.

OoO

Năm ấy , người chị lớn nhất của tôi đã ba mươi lăm tuổi. Ngay từ những ngày chưa định cư , có một anh là anh ruột của người bạn sinh họat chung với chị cùng định cư tại tiểu bang tôi tới , viết thư về cho chị và tỏ lòng muốn tiến tới hôn nhân , dù chưa biết thực hư chị tôi là ai , toàn là qua lời kể của gia đình anh. Gia đình tôi đến vào tháng Giêng , thì tháng Tám năm đó , với chút ít vốn liếng ESL , chị tôi lên xe hoa về nhà chồng như để tránh lỡ thì con gái, còn chưa biết yêu thương nó ra làm sao.

Tôi chỉ cười buồn. Cầu mong chị hạnh phúc , dầu gì cũng là do chị đồng ý , chị có không đồng ý , chắc ba mẹ tôi cũng chẳng ép. Người anh rể trước khi rước chị tôi về đã dẫn chúng tôi đi chơi thác , chơi rừng một vài lần như là để làm quen và để chúng tôi nói vào cho chị và anh.

Tôi chưa từng hỏi chị tôi có hạnh phúc với anh hay không sau ngày ấy , nhưng tôi bỗng thấy thương chị tôi hơn. Những chuyến du lịch sau ngày cưới tại Las Vegas, Canada với chị tôi cùng người chồng bên cạnh , thật là một điều an ủi cho một người chị cả như chị tôi , tất bật với chuyện gia đình và một tay lo cho đàn em nhỏ từ những ngày còn là cô gái 18 tuổi cho tới ngày trước khi định cư.

Tôi thương chị tôi lắm.

Người chị kế tốt nghiệp đại học tại VN , tương lai chỗ nào cũng sáng. Chị yêu người Thầy dạy Điện Toán của mình , hai người hứa hẹn cầm sắc. Chưa biết sẽ ra sao , nhưng chị cũng đã có nơi chốn . Em gái tôi trước khi đi là sinh viên năm thứ ba Đại Học cũng lắm mối , mối được nhất là một anh chàng học Hải Dương học tại VN , sau đó đi tàu Viễn Dương nhưng em tôi không yêu.

Tôi cần cù với thi cử , yêu ngay một người không bằng cấp , không nhà cửa , có cũng như không với cha mẹ tôi , họ đã âm thầm tìm cho tôi người khác.

OoO

Ai từng qua cú xốc đó mới hiểu hay sao? Còn tôi , tôi tự nhận tôi không hề hiểu mình và không biết mình là ai ngay từ những ngày đầu tới Mỹ.

Tôi là cô gái tội nghiệp mới xa quê hương, xa người yêu đi tìm ý nghĩa , tương lai cho cuộc sống riêng của mình sau này.

Tôi cũng là một cô gái vừa mới bước ra khỏi chỗ mình không còn dung thân được, đang cố gắng ngẩng mặt lên nhìn đời , nhìn mọi người và bao giờ trong cô gái này , không bao giờ muốn nhớ lại chút mảy may nào về quá khứ của mình vừa mới bỏ lại.

Tôi sống qua lại hai con người đó.

Nhờ mai mối , người đưa kẻ đón tôi tấp nập. Tối đến tiếng phone reo nhà anh tôi liên tục , hỏi tên tôi , rào đón và mong trên bước đường còn chập chững nơi xứ lạ , tôi sẽ bằng lòng làm vợ họ , sống một đời sống an lành.

Có dễ dàng như vậy không? Tôi sợ cô độc , đi với anh này , anh kia , chỉ là để tâm sự , nhưng ông nào cũng muốn tấn công , hết tay đến chân , thậm chí có ông muốn chạm vào chỗ kín của tôi.

Chẳng ai tôi tìm thấy một sự đồng cảm , một sự thành thật , chỉ toàn đụng chạm tôi không thể chấp nhận được. Tôi càng rơi vào tuyệt vọng và cố gắng bắt mình trở thành người con gái chung thủy đã từng yêu một người không được gia đình chấp nhận. Tôi khổ lắm. Tôi lầm lẫn tình yêu và tình bạn , mọi người chung quanh tôi cũng lầm lẫn , họ nghĩ cứ chiếm được thân thể của nhau là yêu thương mà thử hỏi bao lần họ đã chiếm thân thể người khác thì những yêu thương đó có tồn tại không vậy .

Mỗi đêm về tôi khóc mà không ra tiếng , khóc trong lòng , tôi lạc , lạc thật sự , tôi không còn biết lần đường ra từ chỗ nào nữa.


OoO

Tôi tự lý giải với mình là những anh chàng này ít học, đời sống Mỹ hoá . Tôi bỏ thành phố đang sống , ra tự lập tại một thành phố khác mang theo nhiều hy vọng của một sự đổi thay có ý nghĩ hơn .

Tôi vẫn viết thư về cho anh , kể hết , kể những lần chung đụng với các tay đi chung , trong thư hồi âm , tôi đọc hết những tiếng nấc , những hoảng loạn anh có về những gì tôi đã kể . Tôi thấy mình bậy , bậy hết sức . Tôi làm vậy chả khác nào đưa anh ly thuốc độc , bảo anh uống đi , và với anh không còn lựa chọn nào khác ngoài sự chấp nhận .

Tôi ước gì anh thông cảm được cho tôi , tôi cô độc quá , tôi cô độc đến độ tôi chỉ nhờ những cánh thư để giải tỏa hết những nỗi niềm của mình , anh hãy thông cảm cho tôi mà tôi quên bẳng đi anh đã từng trong vị trí là người đàn ông duy nhất tôi phải tôn thờ như đạo lý của một người phụ nữ Việt Nam , dù có xa cách bao nhiêu và bao lâu chăng nữa .

Tôi vào trường lớn học tiếp hai năm còn lại . Chả thèm quen vớ vẩn , tôi may mắn được một người VN đang làm luận án tiến sĩ trong trường để mắt , nhận làm em nuôi trong một buổi tình cờ gặp gỡ , hắn khen tôi hiền và đẹp . Chung quanh hắn có rất nhiều cô , tôi chạnh lòng thấy những cô đó như thù ghét tôi . Tôi mơ hồ hình dung tôi đang trong cái game tình yêu của hắn hay sao mà hắn ve vản tôi với thái độ rất không xứng hợp . Mới qua mà , cái gì kỳ trong suy nghĩ của tôi , tôi bảo đó là Mỹ và tôi tập quen hết . Quen cả cái thói lẳng lơ mà lẽ ra là lòng kính trọng với hắn người đang là anh nuôi của tôi .

Tôi đang trên chiếc xe tuột dốc .

OoO

Một ngày , sau khi dạy xong , hắn mời tôi ở lại trường hàn huyên với hắn trước khi về để đợi hắn về luôn . Trong văn phòng của hắn , lao công trường mới dọn thật là ngăn nắp , sạch sẽ vô cùng , tôi ngồi đó thích thú . Hắn bảo hắn đi restroom chút xíu sẽ quay lại . Tôi chờ không nôn nóng , đàng nào tôi cũng về , có hắn nói vài câu chuyện , đỡ tẻ lúc xuống cầu thang thì cũng hay . Lúc hắn mở cửa vào , tôi nhận ra trên tay hắn cầm vật gì đó , hắn tiến gần đến tôi , nham nhớ : " Giờ này trường về hết rồi , anh biết chỉ còn anh và em , mình lẹ lên . "

Tôi há hốc miệng nhìn rõ vật trên tay hắn khi bàn tay hắn mở ra thì rõ đó là một cái condom . Tôi chỉ có hắn là người bạn duy nhất , tôi đã nhận làm anh nuôi cho phù hợp với cái vị trí tôi đã có bạn trai . Nhưng là gì thì chỉ có tôi biết . Trước mặt hắn , lúc này tôi chỉ là cái xác cho hắn thoả mãn cái điều hắn muốn trong lòng .

Hắn ôm lấy tôi vụng về , tôi nhu nhược làm theo lời hắn , tôi nghĩ chắc có thế hắn mới tiếp tục chơi với tôi , cho tôi cái kiêu hãnh giả tạo có người anh nuôi đang dạy tại trường đại học của một con bé đang tập làm quen với đời sống Mỹ . Dầu gì tôi cũng còn là con gái nữa đâu mà tiếc chi .

Sau này , tôi kể lại chuyện này cho một bà Mỹ bạn tôi nghe , bà ấy hùng hổ bảo thằng đó hiếp tôi , tôi không hiểu ra sao , bả giải thích thêm , dùng sự cô độc để uy hiếp mày , thằng tồi .

Tôi chỉ còn cái mặt trắng bệch ra nhìn bà , thấy thân mình dơ dáy tệ , dơ đến nổi tôi không muốn tắm vào tối hôm đó .


OoO

Tôi gọi hắn tôi đã trễ kinh . Hắn tỉnh bơ : " Biết có phải là của anh không ? " Như bao câu chuyện tương tự tôi nghe , tôi nhận ra ngay chân tướng của hắn . Sở khanh cũng có nhiều đường , nhiều ngã đến thế .

Hắn làm tôi thấy nhục , nhục ghê lắm . Lũ vô học sở khanh còn đoán trước được , đàng này , lũ có học , sở khanh còn làm tôi đau gấp bao nhiêu lần .

Cỡ khoảng tuần sau , tôi có kinh lại , căng thẳng về bài vở thôi , và vì sự cô độc đè nén , tôi như thoát một gánh nặng . Tôi vào trường lầm lũi , hắn vừa nhìn thấy tôi đâu là đi ngõ khác , tôi chán chê cho một mối quan hệ , tôi nghĩ mình xấu hổ đến không thể nào bước nổi vô trường , may mà người bạn Mỹ phân tích rõ ràng cho tôi đứng lại vị trí của mình , người xấu hổ phải là hắn , đã hại mày , còn mày không có gì xấu hổ cả , mày chỉ không kiên quyết hơn thôi .

Tôi vẫn giận mình lắm , tôi về lại gia đình mang theo nỗi chán chường , khắc khoải , cũng may mà tôi chưa kịp khoe với mọi người tôi quen cả anh tiến sĩ cơ đấy .

Tôi nhận ra , giáo dục , đạo đức và học vấn là ba khái niệm chả có gì dính líu và liên quan nhau ở đây . Một thằng có học vấn chưa chắc đã có giáo dục và có đạo đức . Một người có đạo đức , không cần có học vấn , họ vẫn hiểu được những phải trái trong đời .

Tôi nhận ra tôi không còn là cô Trâm ngày nào , dễ tin , dễ gạt , từ đây , tôi sẽ đi vào đời bằng chính đôi mắt và cái nhìn của tôi . Bố thằng nào dám đụng đến .


OoO

Vâng, chưa có bố thằng nào dám đụng đến , nhưng anh thì đã bỏ tôi mà đi . Anh từ giã tôi trong một lá thư não nùng , tôi đã khóc nhiều lắm , khóc sưng cả mắt , rồi qua ngày hôm sau trở thành con người khác . Tôi như mặc thêm hai ba cái áo giáp vào , đứa nào chưa kịp tấn công , tôi đã giơ tay lên để tự vệ .

Tôi nhớ VN , nhớ vô cùng những ngày hỗn loạn trong tư tưởng của cuộc đời mình , tôi nghĩ đó đã là đỉnh điểm , ai ngờ , cho tới giờ này , tôi không còn cảm giác để biết đau khổ là gì nữa . Tôi chơ vơ , lạc lõng trong đời chưa biết mình sẽ trôi đi đâu .

Tôi tự trách mình đã có cái đêm trước ngày ra đi xuẩn ngốc , đế rồi không còn biết giữ gìn cả lòng tự trọng của một người phụ nữ nơi xứ người . Xứ sở của Đông Tây hội nhập , chính ra là một điều hay , nhưng những con người không chân chính trong cái vòng tròn giao nhập đó đã dựa vào nó mà làm những điều vô đạo đức , vô nhân tính giữa con người với nhau .

Đêm trước ngày ra đi . Tôi có hiểu đâu đêm đó là đêm bắt đầu cho những khổ đau tiếp nối tôi có nơi đây .

Tôi nguyện làm con người chân chính , tôi nguyện sống với ngày mai và cái đêm trước ngày ra đi mãi còn trong tôi như một lời răn thật khó quên cho tới ngày hôm nay .


VK 1/2005

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2008

Ngoại Tình

Ngoại Tình

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gặp gỡ hay thân mật hơn với một người đàn ông nào khác từ ngày có chồng .

Vợ chồng dù không mặn nồng đi nữa nhưng thật khó cho nàng khi nghĩ tới ai ngoài chồng . Nàng cũng chẳng còn gì để bất cứ người đàn ông nào khác nghĩ tới . Là nàng nghĩ vậy thôi . Có chồng rồi , không chưng diện , không ai nhìn là phải . Tuy nhiên, với khuôn mặt tròn và mái tóc ngang vai , nàng dù sắc diện có buồn buồn đi nữa nhưng nếu để ý kỹ , nàng vẫn còn đôi mắt thu hồn lắm . Ai trách được nàng , những ngày mới quen , chồng nàng và nàng ấm cúng đến vậy . Rồi đám cưới , cuộc sống chung như cuốn hai người đi , ngụp lặn trong bể đời tìm quên thời gian , tìm kế sinh nhai cho gia đình , nhặt nhạnh tài sản cho con cái về sau nếu may mắn chàng và nàng có được . Mỗi ngày về nhà , chồng mệt , nàng chỉ biết lấy hình ảnh chồng đang ngủ ngon , thở đều làm hạnh phúc . Có ai biết trong nàng vẫn ấp ủ mộng yêu thương , ôm ấp và ân ái như những ngày mới quen nhau đâu . Mà cũng đâu cần ai biết , chồng nàng biết được rồi . Nhưng họa thay , anh như không còn màng tới . Cái hình ảnh gia đình hạnh phúc là có mặt nàng thôi , còn phải làm sao cho nàng hạnh phúc như thể là đang nằm ngoài suy nghĩ của anh .

Buồn thật .

Mỗi ngày đi làm về , không con cái , nàng lấy niềm vui dạo vòng các khu shopping nổi tiếng . Ði chán cũng hết. Bao cái áo ngủ khêu gợi nằm trong tủ chưa từng được lôi ra . Nàng biết phải chìu chồng nhưng thật ra nàng đã làm điều đó bao giờ đâu . Trước đây đâu cần phải làm vậy hai người vẫn gần gũi nhau đấy thôi . Nàng chuyển qua tập tành nấu những món chàng thích . Nhìn chàng ăn ngon miệng , nàng cũng hạnh phúc nhưng cái hạnh phúc đó vẫn không đủ để thoả mãn điều gì đó trong lòng , nàng chưa hiểu ra được .

Ở sở , nàng có liên lạc với vài người bạn cũ hồi trung học . Vài người trước đây rất mến mộ nàng , nay liên lạc lại đôi lúc cũng bóng gió chơi cho vui . Ðàn ông mà , miễn là mình không có gì được rồi , nàng trộm nghĩ .

Trong số đó Trung là người bạn liên lạc với nàng đều nhất . Ngày xưa , nàng chả còn nhớ gọi Trung bằng gì , tên hay mày tao , mà lúc này hai người cứ ông , cứ bà cho vui tai . Những email lần lượt qua lại , ban đầu chỉ là hỏi thăm , những câu hỏi cá nhân còn được dấu kín , càng về sau , bắt đầu từ Trung , anh như không còn giữ được mình , cô đơn chăng làm anh bộc lộ ra những suy nghĩ về cuộc sống với nàng .

Ly dị vợ vì gia đình vợ đòi hỏi anh nhiều thứ anh không thích . Nàng tự xét sao Trung lại trẻ con đến vậy . Là gia đình vợ thôi , phải vợ đòi đâu mà bỏ đi . Ðần dà Trung nói cho nàng nghe nhiều hơn . Trung từ cái tội lỗi đã bỏ đi đã bộc lộ xem có ai hiểu mình hơn không . Trung từ từ nhận ra nàng là người bạn sẳn sàng nghe tất cả và thông cảm cho anh . Nàng cũng dần nhận ra từ lâu mình và chồng chưa từng nói chuyện sâu như vậy trong suy nghĩ ai đúng , ai sai của một hoàn cảnh, ngay cả trong những hoàn cảnh nàng và chồng đã và đang đối đầu .

Ðôi lúc trong đầu nàng như có hình ảnh muốn ráp lại cái sâu lắng của Trung trong cái thân thể của chồng mình . Nàng hiểu rõ như vậy , nhưng sao nàng sợ . Nàng thấy như nàng đang muốn ôm ấp Trung , muốn san xẻ với Trung , muốn Trung đỡ khổ đau cho quá khứ hay chính nàng , nàng muốn lấp đầy những khoảng trống trong cuộc đời của riêng mình .

Nàng lắc đầu thật mạnh xua đuổi ý nghĩ đó đi , đáng sợ quá , nàng có cảm giác như nàng đang đi xa thực tế , đang sống trong ảo giác .

Ôi Trung , thôi Trung , ông làm ơn đi Trung .
Trả em về với những ước mơ xưa
Khi bàn tay và trái tim em vẫn nóng
Chưa buông xuôi, chưa ưu tư , tuyệt vọng
Sao anh đành, quên lãng những ngày vui

Hôn nhân ơi sau những giấc ngủ vùi
Ta thức dậy với cõi lòng chán ngán
Tóc rối tung , những suy nghĩ tản mạn
Biết đến bao giờ hạnh phúc về đây

Nàng nhớ Trung và sao thật muốn cùng Trung chèo trên chiếc xuồng của những con người đơn độc . Nàng lại sợ hãi hiểu ra ước muốn gần Trung của mình ngày một tăng dần . Chồng nàng bên cạnh , trở mình, quay sang ôm nhẹ nàng . Không , em muốn nhiều hơn vậy . Anh ơi ! . Hình ảnh Trung lại trong đầu .

Những ngày không có email Trung , nàng như lên cơn sốt . Ðánh bạo viết hỏi thăm vài chữ không thấy Trung trả lời , nàng chột dạ nghĩ mình là hư hỏng . Trong đầu hỗn loạn , hoặc là ông đâu rồi , hoặc là tôi nhớ ông lắm mau mau mà trả lời mail đi .

Ôi nàng ngoại tình rồi . Không, đừng kết tội nàng . Nàng cô đơn , cô đơn lắm . Cô đơn như Trung thì dễ hiểu rồi , cô đơn như nàng , mấy ai hiểu được , chồng cạnh đó mà như không . Ôi nàng sao thế này .

Nàng kéo lê lết suy nghĩ của mình vào vùng sáng sủa hơn , nàng bắt đầu tự trấn tĩnh mình . Không , không , Trung là bạn , hãy để cho Trung bình yên , thanh thản với những gì Trung đang có, đừng kéo Trung vào tội lỗi ...kéo cả mình nữa .

Bẳng đi thời gian , Trung và nàng không liên lạc .
Nàng cũng dần trở về thực tại

Một hôm nàng nhận được email của Trung
' Dear Mai ,
Hỏi thăm bà nha , lâu lắm rồi , còn đi tìm cô dâu cho bà dự đám cưới nè , nếu bà chưa có chồng thì bà đã thành cô dâu của tôi rồi '
Take care nha Mai '
Thân Ái
Trung '

Nàng vội đánh vài chữ cho Trung
' Ông Trung ,
Tôi ok , mong mọi chuyện xuông xẻ nha , đi đám cưới là đi à .

Ông cũng take care nha '
Thân ái
Mai '

Tiếng chồng làm nàng giật mình
' Em chuẩn bị xong chưa Mai , off máy đi em , coi chừng trễ chuyến bay đó '
Nàng off máy , trên tay cầm hai chiếc vé đi vacation tại Hawaii một tuần .

Nàng tự nhủ sẽ tâm sự với chồng nhiều lắm trong đó có chuyện ngoại tình không .. Làm gì có , nàng vẫn nghĩ nàng đã thắng . Tư tưởng thôi mà , vật lộn với những ý nghĩ sai đúng trong tâm tưởng cũng là chiến trường khốc liệt chứ bộ .

Nàng bước ra xe với chồng miên man một niềm vui trong lòng không tả được .

10/02

Ngôi Nhà Kỷ Niệm

Ngôi Nhà Kỷ Niệm

Tôi sống lang bạc hơn mười năm . Chưa một lần thứ hai trong đời tôi thấy tự hào về mình có một chỗ ở nhất định .

Cái lần duy nhất tự bàn tay tôi tạo dựng được một ngôi nhà là với anh . Bao nhiêu là khổ đau đổ dồn xuống sau khi mua được ngôi nhà ấy , con mất , việc làm bấp bênh, điên dại vì những được thua và những ghen tuông đời thường một người đàn bà làm tôi mất hết .

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái câu cuối cùng anh nói và bước đi trong cơn mưa nặng hạt " Muốn làm gì làm đi, gửi giấy tờ bán nhà cho tôi , tôi ký , cái giấy ly dị "

Tôi làm thật . Giờ thì tôi tiếc . Anh ở đâu ? Cho tôi một lần gặp lại .

Những ngày tháng sau đó tôi nghĩ mình sống , nhưng không . Thật sự tôi đã chết nhưng cái xác của tôi vẫn ăn , ngủ , nghĩ , thở và vẫn còn vật vờ trên cõi đời này .

Ai nhìn thấy tôi chắc hẳn đã từng tự hỏi trong lòng có phải tôi chỉ là một bóng ma . Tôi đi chẳng nhìn aị Tôi nhốt mình trong cái căn hộ thuê hai phòng , ở một phòng . Chiều tối đi làm về tôi vào thẳng phòng , bật ti vi để đó cho có tiếng người để đỡ cô độc . Mệt quá , tôi thiếp đi lúc nào không hay . Có lúc ngủ luôn đến sáng , có lúc dậy được ra ngoài tìm cơm nguội ăn . Ăn lấy ăn để , ăn mà không cần nhìn sao thức ăn và vào miệng lại có vị đắng . Qua ngày sau ,khi tôi về sớm hơn , mở đại nồi cơm hôm qua ra thì thấy những vệt mốc xanh đã nhan nhản .

Tôi vẫn mở mắt nhìn đây , chưa sao , thôi thì cái dại nào cũng chỉ một lần .

Tôi nhớ anh vô cùng , nhất là những bữa cơm nóng anh nấu cho và cõng tôi ra ngoài cùng ăn ...

Tôi gần như trở nên điên dại trong tâm tưởng . Tôi chuẩn bị tinh thần cho một lần ngã quỵ khác . Tại sao ? Lúc bấy giờ , chung quanh tôi chẳng còn ai , chẳng phải anh là tất cả trong cuộc đời , mà chính anh , anh là niềm tin cuối cùng tôi có được mà không biết giữ .

Tiền bạc tôi sẳn lắm . Mua gì cũng có . Tôi nghe bạn bè mách nói chuyện trên nét với người chưa quen cũng có thể san xẻ tâm sự vui buồn . Tôi đi mua một cái máy về nhà làm bạn .

Mỗi tối vào đó , nỗi chán chường dâng lên chứ không có vơi đi . Tôi còn nghe tận đáy lòng một nỗi khắc khoải không nguôi . Tôi bắt đầu viết . Viết cho chính tôi , cho những gì tôi đã trải qua . Vậy mà vơi đi nhiều lắm . Trong các câu chuyện của tôi , các nhân vật tôi có toàn là bóng dáng anh , hình ảnh anh , cá tính của anh . Nỗi buồn vơi đi , nỗi nhớ thương có chỗ để đong đầy . Vậy mà đã 10 năm trôi qua , dù trong tâm tưởng tôi mọi chuyện như mới vừa hôm qua đây .

Tôi dạn dĩ hơn với cuộc đời nhờ những bài viết . Tôi hiểu mình hơn , hiểu anh và hiểu tại sao những rạn nứt trong tình cám vợ chồng sứt mẻ tới vậy . Tôi cười chua chát vì sự ngu si của mình , qua đổ vỡ rồi mới hiểu .

Tôi nhớ căn nhà cũ vô cùng . Tôi muốn một lần trở lại nhưng chưa tìm được lý do . Bao lần tôi bước qua , căn nhà vẫn im lìm nằm đó . Bao lần tôi thử đánh bạo bấm chuông , nhưng chuông cửa chưa kịp reo thì tôi đã vội chạy ra xe trở về cái chốn nhỏ của mình .

Lần chót , tôi nghe tiếng đàn ông gọi giật . " Này chị , chị tìm ai thế " Người đàn ông tiếp theo " Tôi thấy chị quanh quẩn bao lần mà không tiện hỏi "

Tôi xấu hổ vì bị bắt quả tang, lúng túng " Xin lỗi ông , căn nhà này trước kia của tôi ? " Người đàn ông tròn mắt " Chị là chị Nhan phải không ? " Tôi ngớ người , tiếng người đàn ông giục " Chị vào nhà đã , đợi tí "

Tôi chỉ chờ có thế . Tôi bước vào trong , nghĩ mình sẽ tìm lại được gì đó cho riêng mình , chút xíu thôi tôi cũng an lòng mà đi mãi và sẽ không bao giờ trở lại .

Ngạc nhiên vô cùng , tôi nhận ra cách bày trí sao mà quen thuộc qúa . Tôi bắt đầu nghi vấn , linh tính và tim trong lồng ngực nhảy loạn xạ cả lên . Tiếng garage đóng xuống , bước vào một người đàn ông khác , sao mà quen thuộc , như hình dáng ngày nào tôi có trong vòng tay .

Lẽ ra tôi lắc đầu quầy quậy và nghĩ mình đang mơ . Tiếng anh thức tỉnh tôi " Nhan , em đến lâu chưa ? " Tôi ú ớ " Ơ sao lại là ... "

" Có lẽ còn quá sớm để nói với em căn nhà này vẫn là của em !"

Tôi vẫn còn anh , là điều tôi đã không ngờ nỗi , nay còn biết tôi vần còn ngôi nhà vì anh vẫn gìn giữ chốn kỷ niệm duy nhất tôi quý trọng ... đã vượt ra hẳn khỏi sức tưởng tượng của tôi ..

Tôi không dám chạy lại anh mà ôm chầm lấy anh , với chiếc ghế gần đó tôi gieo mình xuống , lòng tràn ngập một cảm giác thật vô cùng thú vị dù trên cánh tay tôi mới rơi xuống hai giọt nước nóng hổi và trên môi tôi một nụ cười dù chưa thật trọn vẹn .

Vành Khuyên 7/03

Phải Chi Anh Ðã Nói Lời Yêu Em

Phải Chi Anh Ðã Nói Lời Yêu Em

Trường phổ thông cấp Hoà Bình nằm khiêm nhường ngay phía bên tay phải của Nhà Thờ Ðức Bà và đối diện thẳng với Bưu Ðiện thành phố những tối hai , tư là nơi gặp nhau của tôi và em .

Em và tôi theo cái lớp luyện dịch này đã lâu . Mỗi khóa , thêm những khuôn mặt mới , tôi và em mãi là hai khuôn mặt cũ mà sao chẳng chịu nhìn , chẳng chịu quen nhau .

Nhìn là biết em chăm học, cái chăm của người con gái nhìn qua đúng giờ đến lớp , tập vở ngăn nắp và tư thế thu thập bài giảng đó mà .

Khóa nào không có em , tôi cũng chẳng muốn tới lớp . Ðóng tiền để đó , ngày đi ngày không . Cha mẹ ơi , vậy mà khóa kế , gặp lại , tôi vẫn như chẳng chịu mừng , chẳng chịu lại làm quen cho rồi , coi chừng khoá tiếp em lại nghỉ , lại khắc khoải .

Nói gì được . Em như cánh chim , tôi dương nỏ nhưng không dám bắn , e mất đi cái hoài vọng mãi được nhìn thấy em , nếu tôi không có cái may mắn được em chấp nhận .

OoO

Tết nào tôi cũng đi tìm mua loại mức gừng dẻo . Chưa bao giờ tôi tìm được đúng cái loại mức gừng anh đã cho .

Nhớ lại tức cười quá . Ngày đó tôi đến lớp trễ . Chẳng biết anh đợi từ lúc nào . Vừa thấy tôi trờ xe tới anh đã hớn hở : ' Trâm , chúc mừng em đậu đại học , sắp Tết rồi , anh mua loại mức đặt biệt này tặng em nè '

Tôi còn ngạc nhiên chưa hết ' Anh Tài ơi , em thi lần này là lần thứ sáu đó , mà hỏng vinh quang gì đâu , thiếu mất nữa điểm , em phải đóng tiền vào học đó ' Anh không chịu thua ' Thì cũng là vào đại học mà , lấy cho anh vui nha '

Tôi ngại quá ' Mứt gì dợ ? ' Anh vui hẳn lên ' Mứt gừng em ' Tôi mừng húm ' Í ẹ ơi , từ trước tới giờ em ăn đồ ngọt không à , mứt c bí là loại mứt em thích nhất đó , hỏng phải nói anh mua thứ khác đâu nha , em không lấy bịch mứt này , anh không buồn em chứ ! '

Anh dúi vào tay tôi rồi chạy lẹ bảo đã trễ giờ , ngày đó anh không vào lớp . Tôi chụp cái bịch mứt , sợ rớt uổng , lòng vui lạ . He he gặp hên . Tết này có cái gì của riêng mình nhâm nhi , mấy Tết trước toàn là ăn ké gia đình .

Tôi cười sảng khoái .

OoO

Mấy chú chim sáng nay hót vọng vào nhà tôi tíu tíu hơn mọi lần .

Nhà có khách đó . Chẳng có gì lạ , gia đình tôi sẽ đi định cư đúng vào ngày đưa Ông Táo về Trời . Buồn quá chừng . Ðợi cả năm trời mới tới Tết , ba tôi nhận chuyến bay là ký tên liền , mặc cho chúng tôi muốn khóc xin xỏ ở lại qua Tết . Ba tôi sợ chính phủ đương thời đổi chính sách bất ngờ thì lại bị kẹt . Ðã kẹt tám năm rồi chứ bộ .

Tôi nằm trên lầu như con cá thiu , xếp lại mấy cuốn nhật ký cho ngăn nắp , dấu gọn vào cái hóc tủ rồi đậy cái tủ lại . Mong rằng đừng ai biết lôi ra . Tôi muốn đem đi mà sợ phải qua sở văn hoá kiểm duyệt , quê thấy mồ tổ , toàn là chuyện yêu đương mới lớn , anh này anh nọ , ba tôi mà biết được có mà chết .

Tiếng em tôi gọi vọng ' Chị Trâm có anh nào kiếm '

Tôi bước xuống lầu , chả cần chải tóc , tóc nằm đâu cứ nằm đó cho yên thân tôi .

Anh Tài , oh cũng đâu cần chải , biết nhau khoảng 3 năm , có ngày anh cũng đâu thấy tôi chải tóc đâu cũng chơi với tôi vậy .

Quan hệ chưa xác định rõ ràng , nhưng thật là tôi quý anh Tài lắm . Ai mà chịu nổi cái tính khách sáo dỏm lại hay nói quá thực như tôi chứ .

' Em sắp đi , không biết ngày em ra phi trường có tiễn được em không , quà cho em nè '

Một cây bút máy khắc tên tôi cùng năm đó Ngọc Trâm 90 và một bịch mức gừng quen thuộc .

Tôi bị thôi miên , không muốn nghĩ tới lúc mình rời thành phố , rời quê hương , tôi làm gan , nắm tay anh Tài lên , mắt muốn rớt hột nước đã đọng ở đó nãy giờ , tôi lí nhí ' Em cám ơn tấm lòng của anh dành cho em nha '

OoO

Những ngày đầu tới Mỹ , tôi nhờ những lá thư của anh Tài và những người bạn khác để mà thở , để mà sống . Tôi giữ đủ hết . Lần chót dọn nhà , tôi lấy ra xem . Cha mẹ ơi , tôi không ngờ nỗi một cô Trâm quá là tình cảm , yếu đuối , mất lòng tin vào mình đến vậy qua những lời thư viết lại của bạn bè . Cuối thư nào của anh Tài cũng là chữ thương . Tôi nghĩ nếu là chữ yêu thì có lẽ cuộc đời tôi đã thay đổi một trăm tám chục độ rồi . Biết đâu tình yêu đủ mạnh , tôi quyết định trở về nước , sống với người tôi yêu , mảnh đất tôi đã quen , thay vì phải lăn lộn nơi xứ lạ quê người để trở thành chai đá , gan góc và ngang tàng như tôi đã trở thành đây .

Cuộc đời thú vị lắm . Ðã qua mười ba năm , tôi đếm đủ mười ba thiệp mừng Sinh Nhật và Giáng Sinh của anh Tài đến tôi . Tôi cũng đóan nếu anh Tài có xếp thiệp tôi lại thì cũng đủ mười ba cái vào mỗi dịp . Chẳng bao giờ tôi hỏi tuổi anh , cứ mừng là mừng . Anh cũng vậy , chẳng cần biết tôi sinh năm nào , cứ trước ngày đó khoảng tuần là gửi .

Tôi từng hỏi anh sao không nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình , những thư tôi hỏi vậy thường là không nhận hồi âm nhanh bằng những thư tôi kể chuyện anh nghe và chia xẻ với anh như là một đưá em đi xa .

Tôi chẳng từng mong một ngày chữ thương được đổi lại thành yêu . Tấm lòng của anh Tài không bao giờ đổi trong các đòng chữ gửi đến tôi .

Một tình cảm như vậy , tôi còn có thể đòi hỏi hơn gì nữa .

OoO

Em hẹn về thăm tôi và xin tôi một ngày đi ăn tối trước khi về lại bên ấy . Tôi có ngạc nhiên là sao chỉ là một ngày . Tôi muốn gặp em nhiều hơn có được không .

Chỗ hẹn vẫn là trước ngôi trường Hoà Bình . Tôi rủ anh Cư , người bạn cùng học lớp luyện dịch lúc trước với tôi , em cũng từng biết đi chung .

Em , chồng , cô em chồng và người cháu bên chồng đứng đợi sẳn đó khi tôi và anh Cư tới .

Mừng quá , muốn nhìn thẳng em , nắm lấy đôi tay hay đại khái là ôm chầm cũng được cho em hiểu là tôi đã mong đợi cái giây phút này lâu rồi , thư nào cũng nhắc . Em mập lên chút , chiếc quần short và cái áo thun đang em mặc cho tôi một hình ảnh mới về em khác hẳn , khác rõ rệt với cô Trâm tóc ngang vai ngày nào , e dè , ngại ngùng với tôi xưa kia .

Chúng tôi đến một nhà hàng Tàu nằm gần ngã sáu Sài gòn . Chồng em điềm đạm , hoà nhã , tôi thấy em dành hết cho chồng em cái quyền thết đãi , cỡi mở với chúng tôi , hỏi gì em nói đó . Cái mừng trong tôi lấp ló cứ như chực bật ra ngoài . Tay với cái cửa mở ra cho em đi vào , tôi bước theo sau , kịp nắm nhẹ bờ vai của em , tôi bật thành tiếng ' Gặp lại em , anh vui lắm '

Sau bữa tối , đã hơn 10 khuya tôi luyến tiếc thời gian bên em , không biết đến bao giờ mới gặp lại , tôi đề nghị cả nhóm đến một quán cafe nghe nhạc sống , ăn kem cho tỉnh ngủ .

Cái mừng vẫn còn hay sao đó . Tôi chỉ còn nhớ cái đường ngắn nhất đi tới cái quán cafe đã định . Tôi đi ngược chiều vào con đường một chiều không hay , báo hại cả nhóm đi theo . May mà không còn anh công an nào sớ rớ gần đó .

Quán sắp đóng cửa , thấy chúng tôi vào , họ lại mở ra

OoO

Những câu chuyện về đạo Phật xung quanh cuốn hút chồng tôi và hai anh Tài và Cư như những người bạn cũ lâu ngày gặp , là các anh chứ chẳng phải tôi . Những điểm chung hoặc trùng hợp kéo người ta lại gần nhau . Tôi và anh Tài là gì nhỉ ? Tôi múc muỗng kem bỏ vào miệng rồi suy nghĩ . Là lòng yêu tiếng Anh quá à , chả còn lòng gì .

Ngày đó vào lớp Anh văn nào thấy thích , tôi cũng là con ma kỳ cựu ở lớp đó , lớp học chung với anh Tài là một , tôi còn một hai lớp khác cũng có nhiều anh chị thân lắm , nhưng không ai giữ liên lạc với tôi bền bằng anh Tài . Còn lòng gì nữa ha . Lòng người .

Em có bỏ lại quê hương một chút nhớ
Một chút tình ngày đó chưa nói ra
Trong ký ức trách tim mình không mở
Ðể bây giờ em là của người ta ...
Tôi chọc tôi hay là chọc anh Tài vậy . Nhìn các anh trò chuyện , tôi thấy mình lạc lõng . Tôi không gần với đạo . Tôi không thể nào đi sâu vào đạo như một con người trung trinh muốn cải thiện đời sống của mình . Tôi là tôi , một cô gái tội lỗi có , thánh thiện có , tôi sống tự do làm một con người biết yêu , biết ghét , biết căm hờn , biết thương xót , với tôi bao nhiêu đó lúc này dường như đủ rồi .

Anh Tài như nhìn thấy trăn trở của tôi . Ra khỏi quán , anh tâm sự trước khi ra về ' Trâm anh nghĩ em nên học hỏi chồng em về đạo nhiều , nó giúp em bớt suy nghĩ để khổ tâm nha em ' Tôi hứa xuông ' Em sẽ cố gắng anh Tài '

Lòng tôi chùng xuống , sao xa đã lâu mà cái gì ở tôi anh Tài cũng thấy hết vậy . Thiệt là kỳ à .

.. OoO

Không biết em nghĩ sao mà lại gọi cho tôi bảo có chị hàng xóm từ Canada về muốn tìm chồng và muốn giới thiệu cho tôi .

Tôi chưa từng nói với em tôi thích rời xa mảnh đất này , mảnh đất còn nghèo , con người còn cực . Tôi lăn lộn suốt ngày , mồ hôi và nước mắt nhỏ xuống từng bữa cho cái tiệm cafe nhỏ xíu của mình để đổi lấy miếng ăn .

Cuối tuần , tôi tới Câu Lạc Bộ những bạn trẻ thích Yoga để sinh hoạt . Bạn bè trong nhóm và chủ đích của nhóm đã mang đi hộ tôi những căng thẳng trong tuần còn đọng lại , tiếp cho tôi nguồi sinh lực mới cho tuần tới .

Tôi đã từng kể với em . Nay vì lo cho đời sống riêng của tôi em nghĩ tôi cần có gia đình . Không cuộc sống dường như đã đủ với tôi rồi . Không con , tôi có cháu . Không vợ , tôi có em , dù chẳng phải là người bạn với một cánh tay là tới nhưng ở em , lúc nào , lúc nào tôi cũng thấy tôi có thể mở cõi lòng mình ra . Chỉ có điều là tôi đã dè dặt , cũng phải , tình bạn có giới hạn mà .

Em mãi là em , là cô gái ngày nào tôi đứng trước cổng trường đợi đưa bịch mức gừng . Em đâu có ngờ Tết năm nào tôi cũng có loại mức này trong nhà . Ðêm cuối năm tôi ngồi nhâm nhi nó với tách trà một mình , cảm nhận một cảm giác ấm cúng lan tỏa , cái giây phút thích thú nhất của tôi trong cả một năm .

Và có đôi lần , đôi lần trong 13 năm qua , tôi tiếc cho mình vì đã không có được một lần hay chưa từng cho mình một lần nói lời tôi yêu em .....

Có lẽ tôi đúng , em chắc cũng chưa từng nghĩ vậy và có gì đâu mà tôi phải nói ra , chỉ là tôi nghĩ ' Phải chi, phải chi tôi đã nói lời yêu em ' .

Người Thương Gót Bàn Chân Tôi

Người Thương Gót Bàn Chân Tôi

Con gái , chả ruộng rẫy gì mà hỏng hiểu sao hai gót bàn chân tôi chai và nức nẻ ghê gớm lắm .

Ngày còn ở Việt Nam , những ngày đi mưa , sình giăng đọng lại ở những kẻ nức thì ôi thôi . Nói nào ngay , tôi là người chả để ý gì tới mình , là để ý những chỗ phải cần để ýthôi , cái gót bàn chân ấy mà . Hoặc là phải co chân lên coi hay là quay đầu ra sau rồi giở cẳng ngược lên . Ðằng nào cũng mất công quá ...

Tôi cũng lạ cho mình, con gái mơn mởn thế này mà ghé chơi nhàanh nào , mẹ hay chị gái anh ấy cũng không ưa . Thề độc là tôi nói chuyện đàng hoàng lắm , thưa gửi , dạ vâng chẳng dám cải lời nào . Vậy mà . Cô đơn vẫn hoàn cô đơn cho đến năm tôi 32 tuổi .

Một ngày , Dân , cô bạn gái có cái tên con trai , tình thật với tôi ' Chị Trâm này , chị có thấy chị là không chăm sóc cho chị quá không ? ' Tôi ngớ người ' Không chăm sóc cái chỗ nào , em nói cho chị nghe coi ' Dân cười hiền từ , ' Cho phép em mới nói đó nha !'

Tôi vẫn há hốc mồm ra chờ . Dân tỉnh bơ ' Cái gót bàn chân chị đó , nhìn chị từ trên xuống dưới , cái gì cũng tàm tạm , còn cái gót bàn chân thì .. thì ... em đây con gái mà còn không chịu nỗi đó '

Tôi tự ái ' Nhìn chỗ ấy mà đi dánh giá cả con người chị , thôi đi nha , cho chị xin ' Dân chưa chịu thua ' Giả sử có anh nào chị thương mà chỉ vì cái gót bàn chân chị mà không ưa chị được chị tính sao ? '

Tôi gần như sắp bốc hỏa ' Thương ai thương cả trong lẫn ngoài , có cái gót bàn chân không mà cũng ngại , chị dẹp cái anh đóliền '

Tôi chột dạ sau câu nói đó . Thật sự chả có ma mảnh nào để ý tôi đâu mà tỏ ra làm cao chi . Hay là lúc trước mẹ và các chị gái của những người tôi quen đã vì cái gót bàn chân mà không ưa tôi vậy ...

Tôi lúng túng với Dân , có chuyện phải đi , tôi làm như không để ý gì đến chuyện bàn tán này nữa ..

Bye Dân , bỗng tôi lạ lùng khi thấy em cười với tôi thật khóhiểu .

OoO

Tôi vừa đi học vừa đi làm . Thời gian lúc đó đối với tôi còn quý hơn vàng . Weekend nào , Dân cũng mời tôi tới nhà cô ăn uống . Cô bé siêng thiệt , cũng vừa học vừa làm như tôi mà kiếm ra đâu thời gian làm bếp thiệt tôi cũng chào thua . Tuần thì bánh xèo , tuần thì tôm thịt nướng , tuần thì bún ốc, rồi bún thang , tuần đơn giản lắm cũng là bún chả giò . Tôi chưa bao giờ tới . Phải chi Dân ở một mình , tôi lại ngay .

Ðằng này , cô bé có tâm sự với tôi nó phải ở chung với nhà ông bác , có anh chị họ đi làm và đi đi học , ai cũng bận nên nấu nướng trổ tài cô bé làm không biết mệt .

Nhiều lần tôi làm Dân thất vọng . Một ngày thứ sáu , Dân hăm hở gọi cho tôi ' Chị Trâm , mai nhà bếp em dọn tới nhà chị được hông , mời hoài chị hỏng đi , mai làm cho chị ăn nha '

Cha mẹ ơi , he he ở hiền gặp lành hay sao đây . Tôi mừng húm . Ra chiều lanh lẹ ' Làm món gì nhỏ , đi chợ sao đây , muốn mua gì sáng sớm thứ bảy chị mua hết cho , cứ tới ra sức mà trổ tài . Ðọn dẹp chị lo cho . '

Dân mừng rỡ hơn tôi tưởng , thông báo ' Em có mang theo người dọn dẹp luôn rồi , chị khỏi lo nha . Cứ ăn xong rồi học '

Nghe tới đó , tôi không thấy an tâm nữa . Tôi không ưa người lạ vào nhà . Cái tánh cố hữu nó vậy . Nay chỉ vì muốn ăn ngon , tôi phá cái lệ đó sao .

Cả bao năm tháng rồi , big mac , burgerking , thôi thì phá lệ một lần .

' Ngày mai , 10 giờ tụi em tới nha chị Trâm ' .

Tôi ngã mình xuống giường cái phịch . Quên nỗi lo âu , nghe tiếng thở ra như là ' Ðã quá '

OoO

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên ở ngôi nhà trọ của tôi từ lâu chả có khách khứa gì . Dân đến một mình . Tay khệ nệ mang bao nhiều là thứ . Tôi cầm dần vào từng thứ mà cứ tự hỏi mình đã làm gì để xứng đáng được cô nhỏ này chăm sóc như vậy .

Ðang nhặt rau , rửa tôm , luộc thịt., tiếng chuông cửa lại vang . Dân liến thoắng ' Hy vọng là cái máy rửa chén dọn dẹp của mình tới ' Tôi bình thản ra mở cửa , nghe từ bên trong Dân ré lên ' Anh Kiệt, đúng giờ quá há , vô phụ mau lên . Chị Trâm đó, hai anh chị chào nhau đi ' .

Thiệt tình , lạ là phụ nữ , tôi còn tha , lạ mà còn nam giới ,thiệt tôi muốn move cái nhà bếp này ra khỏi nhà mình ghê .

Từ lâu rồi , tôi như nhốt mình trong bốn bức tường nhỏ bé ,học xong đã rồi lại tung hoành , bồ bịch cho vui vẻ , chứ ai dại gì mà đơn độc thế này .

Tiếng cái anh tên Kiệt ' Hi Trâm , nghe nói từ lâu , nay mới gặp ' Nghe nói là sao . Thiệt tình nha , tôi không có thích nha . May mà cái anh tên Kiệt này mặt mũi ok chứ mà xấu xí chắc tôi hét nãy giờ ...

Tôi lẳng lặng làm tiếp những việc cần làm . Món gỏi cuốn chỉ còn bún luộc nữa là xong . Anh Kiệt nhận phần luộc bún .

Ngồi quấn cuốn gỏi , tôi ngượng lắm . Tôi ăn uống chả là chẳng như miu gì , nếu không muốn ác miệng là như hổ . Bánh tráng mà rách thì tọng hết cái gỏi cuốn đó vô miệng , chả cần ngượng gì , rớt hết , tội chết . He he sống thật lòng , ai nghĩ sao thì nghĩ . Cho đỡ mệt tấm thân vốn đã mệt mõi rồi mà ..

OoO

Ăn xong , anh Kiệt dọn dẹp thiệt . Cha cái anh này dọn gọn thiệt. Cho tôi cả chiều tôi cũng không dọn nhanh bằng anh ấy .

Dọn xong anh Kiệt ngồi trên ghế nhìn quanh quất . Anh cười cười cũng khó hiểu như là nhỏ Dân . Anh cất lời ' Trâm , cóđàn không , tụi mình đàn hát chơi , nghe Dân nói Trâm hát hay lắm ' Tới số tôi rồi , tôi cất tiếng , giọng đứt quãng ' Em hát hò gì anh , em hét thì có , à nhà em có đàn , em lấy ra cho anh căng giây lại dùm luôn nha '

Anh Kiệt đàn hay thiệt , bài nào tôi muốn hát , anh cũng đệm thật ăn khớp . May mà anh Kiệt không phải bồ bịch gì của tôi ,nếu không là tôi hỏi cho ra lẽ đã từng đệm cho ai mà hay dị .

Tôi vô tư miên man từ bài hát này qua bài hát khác . Ðến như bài dân ca Lý Ngựa Ô mà anh Kiệt cũng đàn cho tôi hát theo ý tôi được thì tôi ... phục anh Kiệt lắm .

Buổi chiều hôm đó qua đi thật nhanh . Lòng tôi thanh thản lắm . Anh Kiệt và Dân về , tôi ưu ái sống lại cái không khí thanh tịnh của mình không tiếc nuối .

Hình ảnh về Kiệt chẳng đậm , chẳng mờ trong trí tôi , cái gì qua rồi thôi .

Tôi lại tập trung vào những việc trước mắt .

OoO

Tiếng phone reo to lắm một tối khi i tôi vừa mở cửa bước vào nhà . Thường thì tôi bỏ lơ, hôm nay tôi bỗng linh tính cha mẹ gọi mình vì đã lâu quá tôi không gọi về nhà . Tiếng người con trai đầu đây ' Trâm , nhận ra anh không ? Kiệt nè , anh không có biết nói sao , chỉ muốn nói , cho anh làm bạn của em nhé '

Tôi im lặng thật lâu , tiếng bạn của anh Kiệt , tôi nghe ra thì không phải là bạn thường, bạn gái hay sao đó . Ðầu đây bên kia cũng nín thở trước sự im lặng của tôi . Anh Kiệt tiếp tục ' Anh ghé thăm em liền nha , anh nhớ em '

Tôi để Kiệt tự nhiên , tôi thấy có gì đó bất ngờ lắm , tôi không mong đợi , cũng không muốn chối bỏ . Anh Kiệt có tài , lại là người chăm việc gia đình , theo cái nhìn sơ khởi của tôi thì vậy . Tình yêu chắc là dễ đến . Tôi nghĩ xa hơn chút . Từ đó tới giờ tôi chỉ toàn đi yêu người ta trước , nay anh Kiệt để ý tôi trước . Chắc chắc là tôi gặp may rồi .

OoO

Những ngày anh Kiệt lại nhà chơi , ban đầu tôi rất vui . Tôi không ngờ vì lo đời sống học hành mà tôi đã bỏ quên những niềm vui trong cuộc đời như thế này . Tôi đi ăn chè , ăn phở với anh Kiệt một cách rất vô tư . Ngồi bên anh mà tôi như là con khờ ra tỉnh , hết nhìn chỗ này đến chỗ kia . Những hàng quán này mở ra tại thành phố tôi đang sống biết là bao năm tháng rồi mà nay tôi mới có dịp tới , nay tôi mới có dịp thấy đông đảo người Việt xung quanh từ khi tôi dọn tới ở thành phố đang sống .

Tôi hiên ngang trở thành ' bồ ' anh Kiệt lúc nào không hay . Tại vì tôi đi chung với anh mà . Tôi ghét cái kiểu hiểu đó , bạn bè đi chung hông được saọ Lạ một cái , anh Kiệt đi đây với tôi cũng mau mắn đòi về lắm . Má anh cần đi chùa , chị anh cần thứ này , em anh cần thứ kia . Một điều tôi lạ là tất cả chị em gái của anh đều sắp lấy MS và BS tại trường tôi đang học , còn anh thì đang theo học ESL tại một trường đại học cộng đồng .

Tôi hỏi anh tại sao , anh tâm sự là lo cho chị và các em gái xong xuôi trước , anh chầm chậm không sao . Anh rất hãnh diện khi thú nhận với tôi điều đó . Một tay anh lo nhà cửa tiện nghi cho cha mẹ , chị em gái . Tôi không có ý kiến .

Việc tôi hay đi với anh Kiệt , đến tai cha mẹ tôi . Họ đòi tôi dẫn về xem mắt . Tôi với anh Kiệt đã có gì đâu nhưng ngại họ nghĩ tôi lăng nhăng không đàng hoàng , tôi đề nghị anh Kiệt về nhà thăm cha mẹ tôi .

Tối đó anh Kiệt vui lắm . Anh trờ cái chân anh tới chân tôi đang gần đó , hơi ngạc nhiên vì chỗ nức nẻ mà lẽ ra phải mịn màng . Tôi không có cảm giác gì .

Anh đột nhiên hỏi ' Em có lotion không ? ' Tôi lẳng lặng đi lấy cho anh Kiệt . Thật không ngờ , quen biết lâu nay , tay tôi không nắm , anh Kiệt vừa cầm lấy chai lotion , ngồi xuống bên tôi kéo nhẹ ống quần tôi lên và xoa thật dịu dàng vào hai gót bàn chân tôi . Khi anh ngẩng đầu lên , tôi thấy hai mắt anh ngấn nước , anh nói ' Cho anh làm vầy với em mỗi tối nha '

OoO

Có lẽ trái tim tôi bị đông đá tạm thời hay sao , lúc này nhớ lại tôi còn bồi hồi . Mà cha mẹ ơi , lúc anh Kiệt nói vậy tôi lạnh như tiền . Tôi đang bị những dữ kiện anh Kiệt cho về gia đình anh làm xáo trộn . Tôi lo chưa nổi cho tôi , anh lo chưa nỗi cho anh , bản thân còn học ESL và cái job đang làm , mong gì trời . Anh Kiệt mong mỏi tôi gì đây .

Ngày tôi đưa anh về với gia đình , cha mẹ tôi chẳng mừng chẳng vui . Họ không thấy một điều gì khác lạ ở tôi . Tôi đã làm như cái máy . Anh Kiệt không nhận ra điều đó . Khi chia tay , tôi cố gắng giữ anh Kiệt lại nói chuyện thêm chút , cho anh hiểu tôi chưa nghĩ gì xa mà đừng nói gì cho tôi phân tâm hết .

Cũng đêm đó , Kiệt kéo tôi vào lòng , hôn lên môi và khắp mặt tôi . Tôi để vậy , tội lỗi vô cùng , tôi nhớ tới người yêu đầu đời nay đã xa , và hành động của anh Kiệt cho tôi liên tưởng tới cái cảm giác hạnh phúc ngày nào tôi từng có . Lừa dối . Vân g, lừa đối đó . Vậy mà Kiệt vẫn nghĩ tôi yêu anh .

Qua ngày hôm sau , tôi gọi anh Kiệt , tính nói cho anh Kiệt biết điều tôi mới nhận ra là tôi không yêu anh và muốn chấm dứt gặp gỡ thường xuyên . Tôi gặp ngay ba anh Kiệt . Ông hỏi tên tôi và mắng tôi sao để Kiệt về trễ hôm qua .

Tôi vẫn còn muốn liên lạc với anh Kiệt . Nhưng qua lời mắng của ba anh Kiệt , tôi bừng tỉnh , tôi là con gái , Kiệt là con trai mà . Có gì không phải trong bức tranh này vậy . Tôi hiểu là tôi đã ra đời lâu rồi và không thể nào sống lại cái khuôn phép mà gia đ`inh anh Kiệt đã có . Với tôi , nó giả tạo làm sao đó .

Anh Kiệt nghe tôi nói thì như muốn khóc đầu dây bên kia . Anh năn nỉ ' Nhà đang ở anh đang trả , khi ba má anh chết , đó là của tụi mình , em đừng bỏ anh ' Tôi nhận ra Kiệt đã nhìn tôi sai mất rồi . Nếu tôi có nhà , đó phải do hai bàn tay tôi tạo ra . Tôi không mong ba má anh không còn để có được cái nhà đó . Mà Kiệt ơi , em đã nói gì với anh đâu . Tôi trách mình nhiều lắm . Tôi tự an ủi . Rồi Kiệt sẽ quên tôi thôi . Chỉ cần tôi cứng rắn. Tôi chẳng cần nói thêm gì với Kiệt . Rồi thời gian Kiệt sẽ hiểu ra tôi và Kiệt khác nhau ra sao .

OoO

Ðoạn Kết

Chồng tôi bây giờ cũng chẳng để ý gì đến gót bàn chân tôi . Hai cái gót có vẻ nức hơn xưa cũng là chuyện của tôi . Tôi không còn buồn gì về chuyện xưa hay chút tiếc nuối nào . Nhưng giả sử tôi có bị đánh giá không hay vì hai gót bàn chân nức nẻ sau đó , bây giờ hay sau này , tôi vẫn tự hào vì trong đời tôi , có một người , còn có một người đã không ngại hai gót bàn chân không mịn màng đó của tôi , vẫn yêu tôi , cho dù tâm hồn tôi và anh ta không đồng điệu và chúng tôi đã không đi cùng được chung một con đường trong cuộc đời .

Một lần và chỉ một lần thôi trong đời .
Người thương gót bàn chân tôi .

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2008

Hạnh Phúc Nơi Ðâu

Hạnh Phúc Nơi Ðâu

Tôi mãi đi tìm hạnh phúc . Hạnh phúc nơi đâu . Khi tôi tưởng nó lại gần thì lúc đó lại là xa nhất .

Mùa Ðông 1995 , vừa vào xong quốc tịch Mỹ , tôi nộp đơn xin passport để trở về VN liền . Tôi tìm anh , tìm cái hạnh phúc ngày nào tôi đã có dù tôi đã nghe phong phanh anh vừa mới làm đám cưới với người bạn gái quen hơn bốn năm, nhưng trong cú phone cuối cùng với anh cách đó chưa đầy một tuần anh bảo không phải . Về hay không ? Về để chấp nhận sự thật hay về để chứng minh đó không phải là sự thật . Dù trong tình huống nào chăng nữa , tôi có hiểu được là hạnh phúc cũ của tôi nếu còn , vẫn không còn như cũ không ...

Trời tuyết , đường lạnh đến đóng băng sau trận mưa đá . Tôi dậy chuẩn bị ra phi trường mà không xem tin tức trước là đường trơn trợt rất là nguy hiểm .

Tôi có té chỉ tại tôi ngu chứ chả gan dạ gì ...

Người em chở tôi ra phi trường rồi bỏ ở đó , tôi lo cho em về có an toàn không ? Rồi lo cho mình , mình đang làm gì , đang đi đâu đây , chung quanh là băng như chính trong lòng tôi đang băng giá , không một hơi ấm , không một niềm tin cho hướng đi mình đang tới ...
OoO
Bao nhiêu là chuyến bay sáng đó bị hủy bỏ , tôi cứ sách hai cái va li đi lòng vòng sân bay theo hướng người ta chỉ , cuối cùng , chán lắm , họ nói tôi phải liên hệ với người bán vé chuyển ngày đi . Bụng dạ tôi nghĩ nếu phải đời lại 3 ngày trong chuyến đi chỉ có 14 ngày chưa tôi thà đừng đi còn hơn ...

Cảm ơn ông Trời vẫn còn cho tôi sáng suốt lúc ấy ...

Tôi gọi taxi về nhà , đang chán nản , thật là chán không tưởng , ông taxi người Trung Ðông chắc cũng lạnh lẽo , ra điều tán tỉnh tôi . Hắn mời tôi đi ăn tối . Thật quá đáng . Tôi đã quá rành rẽ cái đám sinh viên Trung Ðông vào phòng y tế của Trường Ðại Học tôi đang học lấy bao cao su free ngay trước cửa ra vào .

Tôi chán lắm , chán đến tận cổ . Tôi chẳng buồn trả lời câu mời , chỉ hỏi , " How much ? " rồi chờ ông dừng xe khệnh khạng mang hai va li xuống mà lẽ ra hắn phải bỏ xuống cho tôi ...

Hạnh phúc ơi , lạc lối rồi .
OoO
Tôi dự lớp Lost and Grief cho qua cái buồn bả lúc đó . Trong lớp toàn là những người mất những gì hưũ hình , cha , mẹ , anh , chị , còn tôi , tôi mất hạnh phúc là cái vô hình , là cảm giác , chỉ là suy nghĩ tốt đẹp , tôi có qua được cơn xốc này không ...

Ngày chia tay của lớp , mặt mày ai cũng lạc quan hơn ngày đầu , ai cũng tin mình đã hiểu , đã mạnh ra và đã vơi đi nhiều những ưu tư phiền muộn .

Bà giáo bắt tay chia tay tôi , hỏi lẹ " You still want to date ? " Tôi mở tròn xoe mắt nhìn bà " No maam " mà trong bụng thầm trách , "trời , bà nghĩ tôi nhanh vậy sao , chuyện hết nước còn cái không nằm trong suy nghĩ của tôi đâu bà , ..".

Thấy tôi quả quyết , bà buông tay tôi ra và nói " good luck" . Những cuộc vui trước mắt đang chờ , tôi muốn lao vào trong tư thế nào đây ...

" Anh Chuẩn , chở em đi đám cưới dùm nha , đậu xe ngoài phố Tàu đông lắm , em sợ "

Chuẩn do dự , "anh đâu có được mời , thôi em ráng đi một mình đi . "

Tôi vô tư nghĩ Chuẩn tự ái , giục , "anh đi với em , giấy mời em hai người lận .."

Chuẩn không còn do dự nữa " Trâm à , anh có bạn gái rồi , đi với em vậy không tiện "

Ðáng đời nhé , lao vào nữa đi , tôi chưa từng tệ như thế bao giờ , trong phút tuyệt vọng , tìm một cái phao , không có là không có , dù nghĩa hai chữ yêu thương không còn manh giáp nào trong lòng tôi ...
OoO
Thời gian trôi quá mau , mới đó mà đã 8 năm nữa rồi ...

Tiếng phone reo , tôi chạy vội ra phòng ngoài ..tiếng mẹ ân cần " Trâm , tết này vợ chồng con có về lại đây thăm bố mẹ không , các anh chị của mày về lại cả đấy "
Tôi thối thoái " Sở con cần người mẹ ạ , cho tụi con hoãn năm khác nhá "

Giọng mẹ buồn hẳn " Thế thì thôi vậy !" .

Bà vẫn tin vào tôi tuyệt đối như thế . Con gái nói gì nghe đó . Bà không cần tìm hiểu tại sao đã bao lần gọi bà không bao giờ nghe tiếng con rể trong nhà . Bao nhiêu lần hỏi chồng tôi đâu tôi đều hỏi lại bà chuyện khác cho bà quên đi ...

Ðã hơn 2 năm tôi không có tin gì của anh . Cái ngày cuối tôi còn thấy anh trong cái gian nhà này là cái ngày anh nói với tôi tôi với anh không hợp , anh không có hạnh phúc , anh không có nên không thể làm cho tôi hạnh phúc và tôi đừng buồn vì đó chỉ là the way it is đúng theo chữ anh nói .

Tôi đánh đổi hết , chỉ xin anh đừng làm giấy ly dị và đừng cho ba mẹ tôi biết chúng tôi đã xa nhau . Tủi cho ba mẹ tôi lắm .

Những đêm vắng , gối chiếc chăn đơn , tôi nằm thở dài ,cái tiếng thở dài nghe như lời nhắc nhở tám năm trước tôi đã từng hỏi chính mình " hạnh phúc ơi , nơi đâu " ...

Nhìn qua song cửa , tôi chỉ còn thấy ánh trăng sáng là rõ nhất . Của đáng tội thật ...

Có qua cầu mới hiểu
Ðắng cay như đã chờ
Cung đàn vẫn muôn điệu
Hồn ta giờ bơ vơ

1/04
Vành Khuyên

Duyên Số

Duyên Số

Vợ chồng gã xung khắc . Thật kỳ , chồng nói một câu thì vợ tức chịu không nổi nói lại hai câu . Chả phải là vợ gã muốn gã khùng lên nhưng ả ghét bị hiểu lầm , ả bao giờ cũng muốn nói cho chồng hiểu được mình nghĩ gì mới thôi . Thế mới ra lắm chuyện .

Có trách , trách ông Tơ , bà Nguyệt, xe duyên lầm cho gã và ả . Lầm gì nổi , đi mãi tới đường cùng , chả thấy ai , giờ có là hai người xấu nhất trên thế gian này , gặp nhau tại một góc trời, không còn có thể nhìn chỗ nào khác thì gã và ả vốn là của nhau nên mới gặp nhau kiểu đó , còn lạ gì trò đời nữa . Ả trách ông Trời một thời gian rồi thôi không trách nữa . Ả đâm ra tội nghiệp gã , vớ phải mình , một người đàn bà hay nói , không được bao lâu ả lại đâm ra hận gã , hận là tại gã nói ít thôi chứ có phải ả muốn nói nhiều đâu , cái vòng này cứ luẩn quẩn , riết rồi ả chả còn biết trách ai , mà trách cái miệng mình , cái đầu mình , nghe chừng như ả chưa bao giờ muốn làm điều đó , lòng ả ý tốt mà . Có ai hiểu dùm cho ả không ?

Lâu rồi , ả và gã cũng chả thân thiết gì , tại cứ hục hặc mãi chữ nghĩa mà . Nghĩ mà tội , khó lắm mới có 2 mụn con , đó là lúc quẩn , chả muốn đem vạ về nhà , ả và gã ngã vào nhau , dù chỉ một lần trong bao nhiêu năm , Trời Phật hoá thương , cho đại hai đứa bé cho ả và gã bận rộn , bớt cãi nhau cho thiên hạ đỡ tiếng ồn . Không cãi đâu có nghĩa là êm ấm . Ả chỉ bận quá nên không có thời gian mở miệng , gã chỉ mệt quá vì lo tả , sửa cho hai đứa con mà tạm quên cái tính nói nhiều của ả đi , cho ả muốn nói gì thì nói , mệt quá rồi , ông ngã vào có hai lần thì hai lần đúng hai đứa con , thật tình gã cũng công nhận gã có duyên số với ả thật . Thế không thì sao mà cứ buồn chán quá , nghĩ tới chuyện xa nhau là lại có chuyện bị níu kéo khiến gã phải suy nghĩ lại mà ở lại với ả như thế này .

Ả cũng lạ, khổ lắm , mà biết có đi đâu , như lúc chưa chồng, họ hàng anh em người ta khinh cho chứ lại . Qua đây 15 năm , ả cũng vẫn chưa bức ra được cái áo làm một người đàn bà Việt nam , sợ tai tiếng bỏ chồng . Ơ không sống được với nhau thì bỏ chớ còn để làm mắm à . Ả đâu có sợ bỏ , nhưng cũng như những người đàn bà khác , ả thấy tội cho hai đứa con , có bố mất mẹ , có mẹ mất bố , tiền phụ cấp , thăm nuôi , chán bỏ xừ . Á lên nét , cũng thấy khối người được ra phết , nhưng biết người ta có thực không , lại ôm cái gối mơ mà ngủ rồi bỏ cái hiện thực dù có phủ phàng trước mặt đi nữa , ả không nỡ . Ả cười cho suy nghĩ vu vơ của mình , nét là nét , thực là thực , ả lại pha trộn hai thứ vào , thực với chả nét . Có nói ả tửng cũng không quá lời .

Ả và gã , ngày này qua tháng nọ , không cãi nhau thấy buồn , cười với nhau mãi cũng chán . Có người dại miệng bảo , vợ chồng không cãi nhau không phải vợ chồng , đồ cái thằng hâm , thế khó chịu sau lúc cãi nhau có ai khó chịu dùm không cho này .

Ả và gã có lẽ lúc này hơn bao giờ hết tin rằng vợ chồng không là cái gì cả ngoài hai chữ Duyên và Số , ờ phải , duyên nợ và số phận ạ .

Không tin ? Không tin cũng đâu thể làm gì khác hơn đâu .

Cứ nhìn những cặp vợ chồng khác mà coi thì rõ .



Vành Khuyên