Thứ Ba, 15 tháng 1, 2008

Còn Đâu

Tôi nhớ anh, nhớ vô cùng .

Không hiểu sao ngày trước tôi hay chỉnh anh, không, chỉnh gì đâu, tôi chỉ thấy anh đùa kỳ kỳ thì nhắc anh mà không may làm anh buồn quá . Anh cũng là con người, cũng biết giận, cũng biết hận vì vợ mình đối với người ngoài thì ngọt ngào, với mình thì nặng nề .

Anh cũng vậy với tôi . Sao vợ chồng tôi đau đớn thế . Lúc rời xa nhau thì mới hiểu cần nhau, còn khi chưa xa thì đau đớn và hành hạ nhau tới đau đầu.

Tôi nhớ anh vô ngần .

Hôm qua khi đọc lại tấm thiệp trong ngày SN đầu tiên không có anh, tôi đau đến là tê tái . Trời ơi, tôi muốn quên, quên hết đi, sao đời tôi lại có nhiều nỗi đau đến vậy . Tôi buồn cho anh, cho tôi, cho hai đứa nhỏ . Tôi có cảm giác như tôi đang gánh tất cả những nổi buồn trên thế gian này . Có quá đáng không !

Tôi nhớ anh, anh ơi, anh nơi đâu?

Có những lúc thấy mình như không còn chịu đựng nổi nữa, sự im lặng, sự chịu đựng của anh, tôi không còn là gì trong anh, theo như anh nói đó là hết duyên. Anh ra đi, bỏ lại tôi nơi này và hai con . Những gì vui đã tan biến, những gì buồn còn nơi đây, tôi sống không trọn vẹn mà vẫn phải sống trong cuộc đời này .

Đời đập tôi đến hai lần, cứ chết đi và sống lại để biết cảm giác ra sao hay sao .

Tôi muốn tìm lại anh, anh của tôi, anh của những ngày tôi còn biết mình là ai trong cuộc đời này .

Anh ơi .

1 nhận xét:

Unknown nói...

Có bài thơ dịch ra thế này, chép lại tặng chị

Buồn quá chia tay không nỡ tỉnh
Nhớ nhiều về lối vắng người qua
Quen nhau chi để lìa nhau khổ
Chẳng biết còn hơn biết lại xa

Thương chị nhiều - nxt