Thứ Năm, 3 tháng 1, 2008

Duyên Số

Duyên Số

Vợ chồng gã xung khắc . Thật kỳ , chồng nói một câu thì vợ tức chịu không nổi nói lại hai câu . Chả phải là vợ gã muốn gã khùng lên nhưng ả ghét bị hiểu lầm , ả bao giờ cũng muốn nói cho chồng hiểu được mình nghĩ gì mới thôi . Thế mới ra lắm chuyện .

Có trách , trách ông Tơ , bà Nguyệt, xe duyên lầm cho gã và ả . Lầm gì nổi , đi mãi tới đường cùng , chả thấy ai , giờ có là hai người xấu nhất trên thế gian này , gặp nhau tại một góc trời, không còn có thể nhìn chỗ nào khác thì gã và ả vốn là của nhau nên mới gặp nhau kiểu đó , còn lạ gì trò đời nữa . Ả trách ông Trời một thời gian rồi thôi không trách nữa . Ả đâm ra tội nghiệp gã , vớ phải mình , một người đàn bà hay nói , không được bao lâu ả lại đâm ra hận gã , hận là tại gã nói ít thôi chứ có phải ả muốn nói nhiều đâu , cái vòng này cứ luẩn quẩn , riết rồi ả chả còn biết trách ai , mà trách cái miệng mình , cái đầu mình , nghe chừng như ả chưa bao giờ muốn làm điều đó , lòng ả ý tốt mà . Có ai hiểu dùm cho ả không ?

Lâu rồi , ả và gã cũng chả thân thiết gì , tại cứ hục hặc mãi chữ nghĩa mà . Nghĩ mà tội , khó lắm mới có 2 mụn con , đó là lúc quẩn , chả muốn đem vạ về nhà , ả và gã ngã vào nhau , dù chỉ một lần trong bao nhiêu năm , Trời Phật hoá thương , cho đại hai đứa bé cho ả và gã bận rộn , bớt cãi nhau cho thiên hạ đỡ tiếng ồn . Không cãi đâu có nghĩa là êm ấm . Ả chỉ bận quá nên không có thời gian mở miệng , gã chỉ mệt quá vì lo tả , sửa cho hai đứa con mà tạm quên cái tính nói nhiều của ả đi , cho ả muốn nói gì thì nói , mệt quá rồi , ông ngã vào có hai lần thì hai lần đúng hai đứa con , thật tình gã cũng công nhận gã có duyên số với ả thật . Thế không thì sao mà cứ buồn chán quá , nghĩ tới chuyện xa nhau là lại có chuyện bị níu kéo khiến gã phải suy nghĩ lại mà ở lại với ả như thế này .

Ả cũng lạ, khổ lắm , mà biết có đi đâu , như lúc chưa chồng, họ hàng anh em người ta khinh cho chứ lại . Qua đây 15 năm , ả cũng vẫn chưa bức ra được cái áo làm một người đàn bà Việt nam , sợ tai tiếng bỏ chồng . Ơ không sống được với nhau thì bỏ chớ còn để làm mắm à . Ả đâu có sợ bỏ , nhưng cũng như những người đàn bà khác , ả thấy tội cho hai đứa con , có bố mất mẹ , có mẹ mất bố , tiền phụ cấp , thăm nuôi , chán bỏ xừ . Á lên nét , cũng thấy khối người được ra phết , nhưng biết người ta có thực không , lại ôm cái gối mơ mà ngủ rồi bỏ cái hiện thực dù có phủ phàng trước mặt đi nữa , ả không nỡ . Ả cười cho suy nghĩ vu vơ của mình , nét là nét , thực là thực , ả lại pha trộn hai thứ vào , thực với chả nét . Có nói ả tửng cũng không quá lời .

Ả và gã , ngày này qua tháng nọ , không cãi nhau thấy buồn , cười với nhau mãi cũng chán . Có người dại miệng bảo , vợ chồng không cãi nhau không phải vợ chồng , đồ cái thằng hâm , thế khó chịu sau lúc cãi nhau có ai khó chịu dùm không cho này .

Ả và gã có lẽ lúc này hơn bao giờ hết tin rằng vợ chồng không là cái gì cả ngoài hai chữ Duyên và Số , ờ phải , duyên nợ và số phận ạ .

Không tin ? Không tin cũng đâu thể làm gì khác hơn đâu .

Cứ nhìn những cặp vợ chồng khác mà coi thì rõ .



Vành Khuyên

Không có nhận xét nào: