Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

vk

Tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm
Năm sinh: 1965 .
Thương : sự tế nhị ,thành thật , thẳng thắn ,
Ghét : các trò nhục mạ cá nhân qua văn chương

Từng viết qua các bút hiệu Vành Khuyên , Quang Ngọc , Hà Xuyên , Vân Quỳnh

Tham gia viết từ năm 2000 và thả sáng tác tại các site đi qua vừa đủ để ngán ngẩm không muốn viết nữa nhưng thật kỳ là vẫn còn viết .

Sở thích , trúng số độc đắc , khỏi làm gì ngồi viết không chơi cho vui .

Sở trường : Truyện ngắn, thơ chỉ làm theo cảm hứng
Thơ tôi không làm theo luật do không biết luật , tuy nhiên với tôi , thơ là cảm xúc nhất thời , nhiều khi tôi còn không tin mình làm được thơ nên dù làm thơ tầm bậy , tôi vẫn để đó chơi cho tươi mát cuộc đời , chả dám đem nó đi đâu.

Cuộc đời viết lách thì chả có gì nổi bật , chỉ ghét sự khoa trương , coi ta đây là nhất , hơn thua hay dở phụ thuộc vào cảm giác mỗi người , cảm giác đó lại phụ thuộc vào lúc người ta khoẻ hay ốm đau bịnh tật gì đó .

Tôi đi trong đời với một lòng tin , người viết cũng như một thầy thuốc , mang tới cho người đọc những liều thuốc tinh thần , chữa lành cho họ những vết thương lòng đang còn âm ỉ dày vò họ , làm sáng lên một ngày của họ , làm cho họ cảm thấy trong cuộc sống còn có cái gì đó để mà vui, và vịn vào , giúp họ phải mạnh , giúp họ đứng vững và giúp họ tìm ra chính bản thân họ là ai qua bài viết .

Người viết cũng còn là một diễn viên trên sân khấu có thể làm cho người ta ghét , thương , căm và giận . Ai muốn sao tuỳ hỷ . Người viết phải tạo cho người đọc cảm xúc , hay người đọc không còn cảm xúc tìm lại được cảm xúc là mục tiêu duy nhất của tôi .

Còn gì nữa , tôi là một người chẳng ra gì , đi trong cuộc đời , tôi coi thường tất cả , cái tôi trọng nhất là sự đơn giản , thành thật và tình người .

Không có những điều đó , đời sống là vô nghĩa .
Tiểu Sử Chi Tiết
Sinh năm 1965 tại Sài Gòn trong gia đình ba là quân nhân, mẹ buôn bán nhỏ tại chợ Bình Tây.
Cấp I học tại trường Nguyễn Tri Phương, Q10 gần sân vận động Thống Nhất
Cấp II học tại Nguyễn Chí Thanh gần ngã sáu Chợ Lớn cho tới lớp 8
Từ lớp 9 cho tới lớp 12 học tại Nguyễn An Ninh quận 10 gần Bến Xe Lê Hồng Phong
Năm 1980 tham gia lần đầu tiên sinh hoạt viết lách tại Câu lạc bộ sáng tác của tòa soạn báo Khăn Quàng Đỏ tại thành phố Sài gòn, sinh hoạt được gần một năm thì nghỉ vì phải lo chuyện học thi vào đại học
Thi Đại Học 3 lần vào có một khoa Khoa Anh Văn Trường Đại Học Tổng Hợp nhưng không đậu, lần thứ ba jkho^ng đậu được chuyển vào Trung Học Văn Hóa Nghệ Thuật khoa Thư Viện, học được một năm, chán, nghỉ học thi lại vào Đại Học cũng Khoa Anh Văn, lần này thiếu 1/2 điểm được nhận vào nhưng không phải chính quy mà hệ tự đào tạo đóng học phí theo học kỳ. Học tới học kỳ I năm thứ hai nghỉ học đi định cư tại Salem, Oregon.
Đến Mỹ 1990, tốt nghiệp A A năm 1992 , dự tính trở thành nhân viên Criminal Justice nhưng có những biến động trong cuộc sống nên từ bỏ Salem , lên thành phố lớn Portland cũng tại Oregon đi học tiếp và theo đuổi ngành Ngôn Ngữ Học
Cùng năm định cư tại Portland nhận được công việc làm nhân viên xã hội cho sở xã hội thành phố Beaverton, từ đó vừa đi làm vừa đi học cho tới 1996 ra Cử Nhân với hai phân ngành Ngôn Ngữ Học và Giao Tế.
Cuộc sống cá nhân biến động rất nhiều cho tới năm 2000 bắt đầu viết đầu tiên tại site Đất Việt, những bài viết từ 2000 đến 2003 đều ở đó, sau đó qua Tuổi Trẻ Cười, Trinh Nữ , Đặc Trưng, Gạch Nối OnLine rồi Tetet, sau đó đi đâu cũng thấy con người giả dối , chán quá định cư tại Trinh Nữ cho đỡ nhức đầu.
Dù viết chơi cho vui, nhưng người viết đặt rất nhiều tâm huyết và tình cảm của mình trong bài, mong những tâm hồn đồng cảm sẽ tự tìm thấy cho mình những an ủi, động viên để đi tiếp trong cuộc sống
Từ bỏ mộng làm nhà văn vì thấy đó chỉ là danh hảo, mình như thế nào mình biết đủ rồi, hai tiếng nhà văn làm cái đầu mụ lại, viết là phải hay, nghe không đặng, thà làm dân dã sướng hơn.
Trong đời ghét nhất ba cái trò sạo sự của những kẻ ham danh, đóng kịch, giả nhân, giả nghĩa, đi đâu đụng cũng tránh đi chỗ khác cho yên thân.
Không biết còn viết được bao lâu nữa , nhưng còn thở là còn viết và hy vọng chỉ tạo ra thêm của cải tinh thần cho riêng mình.
Mai đây khi ai còn nhớ tới tôi như Vành Khuyên, hãy nhớ bằng tấm lòng của một con người nhân ái , tôi không sợ dị nghị, không sợ tai tiếng, không sợ chi hết, chỉ sợ lòng người không còn đủ thật cho nhau ngay khi đứng trước phần mộ nhau thì chán quá đi hả.
Cuộc sống chỉ đáng quý khi có tình người, tình đồng loại. Hãy sống bằng trái tim của mình.

Đây là những nhận xét ba dòng từ những người bạn tôi quý nhất
Song Giang : Chân thành nên trực tính, trực tính nên oan khiêng , oan khiêng nên phiền muộn
Anh Hàn Lệ Nhân :
Sau hơn sáu năm gác tù và nằm nhà đọc sách, tôi quyết định leo lên sân chơi chữ nghĩa trên Internet từ cuối năm 2003. Trang Web tiếng Việt đầu tiên tôi đăng nhập là Trinhnu.com và qua đó tôi quen biết thêm nhiều bạn văn mới, trong đó có Miên Thụy và Vành Khuyên là hai người bạn tôi thường xuyên liên lạc và dù chưa gặp mặt, lần hồi chúng tôi trở nên thân tình. Hai tiếng thân tình ở đây hàm ý chúng tôi tuy tuổi tác, phái tính có dị biệt nhưng rất thoải mái khi trao đổi, tranh luận, tâm tình học hỏi lẫn nhau trong mọi vấn đề, tư hay công, văn nghệ cũng như xã hội, chính trị. Riêng đối với Vành Khuyên, qua văn thơ mà tôi đã được đọc và đặc biệt qua các trao đổi bên lề, tôi cảm được Vành Khuyên là một người viết sống thực với chính mình và biểu hiện cái thực đó vào chữ nghĩa, không trau chuốt, không đỏm dáng, không lườn lẹo như thường tình vốn thích cu ky làm đẹp câu văn, câu thơ với chủ ý trước hết và sau cùng cốt sao vừa lòng người đọc.


Lúc mới tìm đọc Vành Khuyên, bắt gặp vài nhóm chữ thường xuyên được lặp lại trong hầu như mỗi bài viết, tôi hoàn toàn không chút dị ứng, ngược lại nhờ đó tôi khẳng đoán Vành Khuyên gốc Miền Nam. Vài bạn văn, khi nhận định về Vành Khuyên, nói với tôi là Vành Khuyên "hơi tửng" nên có lối viết tuột luột, táo tợn... Tôi chưa bao giờ tỏ ý đồng tình hay phản bác đối với các nhận định trên vì với tôi, đó mới chỉ là Phê chứ chưa là Bình. Phê, ai làm cũng được. Bình, chưa chắc. Tôi vẫn nghĩ, đọc văn đọc thơ trước hết phải dọn sẵn cho mình tấm lòng thông cảm, càng rộng càng tốt, thiếu sự thông cảm thì chẳng thà đừng đọc hoặc giả lỡ đọc thì quên đi hay giữ im lặng. Cái "tửng" của Vành Khuyên đổi gì tôi cũng đổi, bán mấy tôi cũng mua.



Nếu quả thật văn là người thì, theo tôi, Vành Khuyên trong đời thường cũng như trong đời văn, do ít gặp sự thông cảm thường tình nên hằng khao khát sự đồng cảm từ trong gang tấc cận kề đến vạn dặm xa xôi...]



Hàn Lệ Nhân.



Phạm Ngọc Quỳnh Trang



Bà là người "năng động", có 1 chút nam tính , hông thi'ch chuyện "ba đía",
đứa nào mà làm bà "sùng máu" thì bà "bằm" cho như `tử



Nguyên Đỗ



Chị Vành Khuyên, một nhân viên xã hội, làm biên tập viên của Giao Mùa đã lâu rồi,
và cộng tác với nhiều diễn đàn trên mạng lưới. Chị lăn lội, từng trải với đời, đã thấy, nghe, tiếp xúc với nhiều người mọi giới nên phần nào thơ văn cũng phản ảnh cuộc sống chị đã giao tiếp và nhận thức. Thơ văn chị viết rất nhiều, văn hay hơn thơ, phong phú, có nhiều sắc thái, có khi tế nhị, có khi thẳng đến độ táo bạo, văn có những bài viết rất hay nhưng cũng có những bài hơi...quá thật, không được viết kỹ lưỡng cho lắm. Tính tình chị thẳng thắn, dễ bốc đồng và hờn giận, ai không quen lâu hay thông cảm có thể hiểu lầm là nhà văn này tửng tửng bất thường, nhưng chị có một tâm hồn quảng đại, giao thiệp rất rộng, và cũng mau hết giận...





Con người ngay thẳng, bộc trực, mau tức, mau quên bẵng!
Văn xuôi phong phú, dồi dào, đủ khía cạnh, và rất thực!
Thơ phú tùy hứng, phóng khoáng, không gò bó, thích tự do, !



Chị Hiền Vy



1) Người đàn bà trẻ, với mái tóc ngắn... nhìn hiền nhưng lại rất buồn...
2) Văn phong thành thật, không che dấu, không đánh bóng...
3) Tính tình thẳng thắn, không xua nịnh, không sợ ai... nên luôn bày tỏ thật lòng mình, khiến nhiều người không hiểu...
4) Tôi quen VK trên những diễn đàn, đã nói chuyện qua phone với VK và nhận ra là giọng nói của VK hiền lành, ấm áp, không như lời văn của VK làm đôi lúc người đọc tưởng VK rất... con trai.