Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Cho Anh

Cho Anh
Vành Khuyên

Thế mà đã gần hai năm. Em nhớ mỗi sáng mình vẫn chào nhau đi làm mà thấy như mới hôm qua đây thôi. Mình chia việc rõ ràng, em đưa hai con đi, anh đưa về. Ngày nào bữa chiều đã xong, em bảo anh chờ em cho em đi đón hai con với. Hai đứa thiệt mừng thấy cả cha lẫn mẹ tới đón mình. Thật là một vinh dự làm sao. Hai đứa nhào ra hông biết ôm ai trước mà thấy tội. Em và anh gặp hai đứa cũng mừng như hai ba ngày hông gặp. Bây giờ nhớ vẫn còn vui dù chỉ còn là kỷ niệm.

Khủng khiếp nhất là những ngày anh mới đi. Chiều em không dám về nhà. Cảnh tượng anh nằm đó bất động vẫn đau đớn vô cùng, rồi xe cứu thương đưa anh đi trong trạng thái không còn biết gì và ngày đó là ngày cuối anh còn ở trong nhà, hai tuần sau anh về anh chỉ còn là hộp tro. Chiều mình vẫn ngồi ăn cơm chung, dù lòng em thấy buồn vì anh vừa ăn vừa cầm tờ báo coi sướng hơn là nói chuyện với em dù em rất cố gắng gợi chuyện nhưng lúc đó em vẫn còn vui chán vì có người ăn với mình. Giờ em ăn với cái ti vi, lắm khi chạy ra chạy vào vì phải coi con làm bài tập, chẳng muốn ăn. Nhưng vẫn còn chưa sợ bằng trong lúc 45 ngày, dọn đồ ăn trên bàn thờ xuống nhìn mà rớt nước mắt cái gì nó đau tận xương tủy nên dù đói cồn cào từ trưa mà nhìn đồ ăn cứ muốn lăn lộn mà không dám, sợ bị điên rồi qua bà nó thế giới không tỉnh thức là hai đứa nhỏ rồi đời. Em ước gì anh ở trong hoàn cảnh của em để hiểu em đã gánh chịu dùm anh cái điều mà anh vẫn sợ anh phải gánh chịu. Em bỗng đâm buồn vì thấy ai cũng may mắn hơn mình, ngay cả chồng mình cũng được ông Trời thương hơn cho cái diễm phúc không bao giờ khóc vợ chết.

Rồi chở con ra đường mới đau, đi đâu cũng thấy buồn vì nhớ anh. Hai đứa ráng vui với mẹ, còn nói em rủ anh tới chơi. Em đau cho anh vì bị con hiểu lầm là anh còn ở đâu đó cố tình không tới. Đau mình lo chưa xong, đau dùm người chết nữa mà vẫn thấy đau, chả rộng lượng hải hà gì mà thấy xung quanh đâu cũng tội, tội mình làm quái gì nữa. Và từ đó nước mắt vẫn rơi nhưng em hiểu được em phải đứng dậy.

Không biết ở dưới đó anh có hiểu em hơn không chứ em vẫn còn cái cảm giác hiểu được anh đang nghĩ gì, người sống mà nghe em nói câu này chắc cười hahhah nhưng em cứ nói. Nói mà buồn, nói cho vui, nói chung là nói cho có nói, cho biết rằng mình đang ở cái chốn mình từng biết mình là ai, vẫn thấy xung quanh mọi thứ như cũ dù không còn như cũ ....

Giờ không còn anh, em cũng hết coi chính trị làm chi, coi debate để đi bầu hay xan sẻ với anh những suy nghĩ về các mâu thuẫn, chết chóc hay chiến tranh trên toàn cầu. Em bỏ hết, chỉ thấy cái nhà nhỏ bé của mình có hai đứa con, thôi thì còn buồn nhìn hẹp thế thôi, nhìn xa hơn, cái tật không bỏ nói này nói nọ nó ra chuyện nhức đầu thêm.

Buồn nhất là những câu hỏi về Phật Giáo, em không còn có anh để hỏi. Em tìm hỏi một người em trên nét đang học ngành có liên quan thì cũng hiểu ra đôi điều. Em biết sẽ chẳng bao giờ em đi theo con đường của anh, hiểu tường tận Phật giáo là chi. Em tin em không có cái diễm phúc hiểu hơn những điều đang hiểu mà sự thật em cũng không muốn. Tới chùa hai lần, một lần tụng cho đứa con trai đầu lòng, một lần tụng cho chồng. Quá đủ với em rồi anh ạ.

Thôi thì giờ cuộc đời dẫn em đi đâu em đi đó. Em có cái cảm giác như em sáng suốt hơn cái hồi còn có anh nhiều. Em đã dựa vào anh nhiều quá. Giờ nhìn chuyện gì em cũng thấy được hai ba chuyện đàng sau. Nói với ai điều gì em cũng tiên đoán trước được điều gì sẽ xảy ra ... nghĩ cũng ngộ, sau đau khổ, thăng trầm chứ có sau cực lạc chi đâu mà sáng dạ đến đau lòng.

Vẫn mong anh bình an anh ạ.

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Lời Mẹ Dặn

Lời Mẹ Dặn
Vành Khuyên

Tôi một mình đã hai năm
Lần nào mẹ gọi mẹ cũng bảo " ráng đi con, đời thôi, đâu cũng là cái số "
Số tôi là số khổ, số mẹ còn khổ hơn
Mẹ dặn tôi vậy, tôi chả dám nói lại tiếng nào

Dù đời, ngày mỗi ngày vẫn lao đao
Vào nét, tôi đăng nước mắt và máu từ trái tim mình
Nghe anh em nói lại
Mẹ sợ tôi quen ai mà bỏ con đi, tội lắm ...

Tình người thì thiếu, lòng người lại không đậm
Mẹ lo xa làm gì, tôi buồn nhưng rảnh rỗi mấy khi
Nghĩ ra vần thơ, chật suy nghĩ trong đầu
Tôi viết ra cho nó đỡ rậm cái lòng đôi khi phức tạp

Cuộc đời bao giờ cũng thật, tôi cần chi xé nháp
Làm đi làm lại, giống khỉ chứ giống ai
Muốn nói cho mẹ yên tâm, mẹ ơi cuộc đời đã an bài
Và trong con như đã có phần chấp nhận

Cuộc đời đi tới lòng nhân thôi nhiều phấn chấn
Dù đời có buồn con sẽ ráng nhìn bằng một màu xanh
Mong nhiều an lành, mong mẹ luôn khoẻ ...
Đêm có về và ngày dù ảm đạm nắng vẫn hanh, mẹ ạ

Con yêu mẹ vô cùng ...

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2008

Thu Vàng Tình Yêu

Thu Vàng Tình Yêu
Vành Khuyên

Anh ạ giờ tháng ngày sao thưa thớt quá
Con dơi buồn treo ngược cành cây
Phiến đá xưa mưa cũng làm hao gầy
Và em bụi trần cũng vương đầy theo năm tháng

Vẫn nhớ ngày xưa thời con gái lãng mạn
Khóc lá thu rơi trong mưa bụi âm thầm
Tình đã vơi vẫn nghĩ tình trăm năm
Anh xa đã lâu mà vẫn thấy như cuối đường đứng đợi

Giây phút nào ta từng nhìn nhau đắm đuối
Về đầy trong em nơi xứ lạ quê người
Tay chạm Thu cảm nhung nhớ chơi vơi
Nghĩa cũ, tình xưa tận góc bể chân trời sao gần thế.

Đường thì đường người ta, đã xa gần thế hệ
Mưa giăng thưa, gió giật lòng vẫn bước bước chân xưa
Đau khổ đắng cay có xóa được đâu, có cố gắng cũng thừa
Em từng có tình yêu đẹp mùa Thu vàng năm ấy.

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2008

Lòng Thương

Lòng Thương
Vành Khuyên

Những chiếc lá đã đổi màu
Còn trên cành cây
Vẫn tự hào vì mùa Thu chưa tới
Sự sống còn đây, thiêng liêng, vô tận
Ngắn ngủi, có ai ngờ .....

Gió, từng cơn gió làm chiếc lá đong đưa
Lá bao lần tự hỏi mình
Nên đùa giỡn thế không, đánh đổi buồn thành vui
trong thoáng chốc ...Cứ coi như bổng lộc từ đời
Đến rồi lại đi ....

Đời lá, đời con người, thăng trầm, dâu bể
Thăng trầm nào ta nhớ, ta quên
Gạn lọc hết niềm tin vẫn chưa bớt thăng trầm
Lạ lùng chưa phải tìm ra núi niềm tin khác ...

Chiếc lá tới Thu rồi sẽ rơi
Đời người đến phiên cũng lìa xa nơi mình đã tới
Như bông hoa chẳng cần nở vội
Chấp nhận những đến và đi đời thường ....

Suốt đời này, lá hay người chỉ cần một lòng thương ....

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2008

Người Đàn Bà Khóc Trong Đêm

Người Đàn Bà Khóc Trong Đêm
Vành Khuyên

Tôi nghe tiếng người đàn bà khóc trong đêm
Rõ như hơi thở, từng tiếng nấc trong cuộc đời
Thăng trầm hoà dòng nước mắt lăn vội xuống
Mãi tận nửa đêm tiếng khóc vẫn chưa nguôi.

Tôi nghe tiếng người đàn bà khóc trong đêm
Những đêm nối đêm, buồn như kiếp con người
Sống vội như những tiếng cười vẫn buồn thế đó
Chỉ còn tiếng khóc chịu gắn bó, không rời ...

Tôi nghe tiếng người đàn bà khóc trong đêm
Vẫn mong đời lặng như mặt hồ không gió
Cạn gánh sầu đi, trút bớt ưu phiền
đêm không còn là bến đợi ...

Trong đời người đàn bà tôi nghe khóc trong đêm

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2008

Luật Bù Trừ

Luật Bù Trừ
Vành Khuyên

Người đời hay nhắc tới luật bù trừ. Ví dụ như một người bị mất mát vĩnh viễn gì đó thì tạm thời đang có cái gì khác coi như là được để làm dịu đi mất mát họ có. Cái này người đời đặt ra chơi cho vui chứ theo tui chả có bù trừ gì hết ngoại trừ sự thật mất mát nhiều quá phải kiếm chuyện gì khác làm chút đỉnh cho nó vơi hay nguôi ngoai đi sự mất mát mà người đời phóng khoáng lại cho đó là cái được dù người " được " đã phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới có.

Tôi thích viết từ nhỏ. Thật ra ai biết tại sao thích thì cứ, vốn mới nhận ra mình hiểu biết, tôi đã thấy mình lạc loài trong cái xã hội đang sống, nghĩ riết phát khùng, viết ra chứ sao. Lớn lên chút nữa, nói chuyện với ai người ta cũng nói vô mặt mình đa cảm, này nọ, giàu nước mắt này nọ, ủa đang khen hay là đang chê, thiệt tình tui cũng không biết, nhưng rồi từ đó tui càng thấy mình bị cô lập, hết muốn nói chuyện với ai. Ngày qua ngày, tôi nghĩ mình bị họ lợi dụng thật vì những gì mình cảm nhận được, cố gắng chia xẻ, nên cô lập bà nó bản thân mình cho rồi, khỏi ai có cơ hội đụng chạm, vậy là xong.

Nhưng người đời có để yên cho tôi đâu. Lớn lên rồi cũng phải ra đời, cố gắng thành thật vì ai sinh ra biết dối trá bao giờ thì bị người đời chà đạp tiếp, càng bị chà, tôi càng thành thật để đừng bị chà, vẫn bị chà thì đâm ra nhiều tâm sự phải viết ra thôi chứ sao.

Thật sự viết ra nó đỡ lắm, viết hay hay không không thành vấn đề, cứ thấy nói ra được cái tâm tư của mình nó sướng làm sao. Chẳng chửi ai, chửi chi, có chửi họ cũng vậy, quen rồi, họ xấu mà nhìn ra họ toàn xã hội biết ơn chớ lại, chả phải mình tôi.

Thăng trầm nối tiếp thăng trầm, càng thăng trầm tôi càng trốn chạy cuộc đời và càng viết. Ông nội ơi họ phán một câu vì tôi " có tài " viết nên tôi phải thăng trầm. Đó là luật bù trừ. Hey, có nói lộn không vậy ... Tôi thăng trầm trước khi tôi biết viết. Người đời giả dối, xảo trá, điêu ngoa, tạo ra cái thảm cảnh, sự hiểu lầm nên mới có bao nhiêu bài viết. Viết riết nó sáng cái dạ ra, tài gì mà tài ... chẳng bù trừ gì hết. Cứ ngưng xảo trá với nhau đi tui thề tui ngưng viết vì còn đề tài đâu mà viết ...

Thật tình người đời phải nói là hay, tạo ra nhiều cảnh giả để đánh lừa nhân loại.

Không lừa được tôi đâu nhé. Phải nói tôi không cần phải thăng trầm để cầm trên tay mình cây bút đẫm đầy máu và nước mắt người đời ạ.

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008

Vực Sâu

Vực Sâu
Vành Khuyên

***
Hắn bằng lòng liên lạc với ả thường xuyên. Dù là tình cũ, nhưng người đàng Đông, người đàng Tây, sợ đếch gì. Đời sống thêm chút mắm muối cho nó khoẻ người ra, ngán ai.

Ả ban đầu cũng rất rụt rè. Dầu gì cũng mới ly dị sau bao sóng gió của hôn nhân. Cái giấy ly dị cầm trong tay ả cũng không cần đọc đúng tên mình không, cất bà nó trong hộc tủ. Người thì đã đi xa bao lâu rồi, giấy tờ còn ra cái trò gì nữa. Có lộn tên khác càng hay, giấy tờ ở đây lộn hoài chứ gì. Người ta lộn người ta sửa, ả không lộn là được rồi.

Ả cũng không biết mình tìm gì ở hắn. Ả cũng bỏ hắn đi bao năm, chung đụng với nhiều người khác. Thấy cũng không ai bằng hắn vì đời sống ở đây chạy theo đồng tiền quá, tình yêu, tình nghĩa gì cũng như món đồ xa xỉ, đi lễ lộc gì người ta mới quàng vào cho nó sang chứ đời thường tìm mỏi mắt không có.

Ban đầu nói chuyện cho vui, cả hai đều giữ ý tứ lắm. Dầu gì hắn cũng còn có vợ bên cạnh. Dù cơm chẳng ngọt, canh chẳng lành đôi khi nhưng cứ nghĩ mà coi, gia đình nào chả vậy. Yên lành tất thì có khi họ từng hẹn nhau kiếp trước nên gặp lại nhau kiếp này hay một người đã thành thánh mới có điều hi hữu vậy trong đời thôi.

Bao năm rồi nhỉ, ả và hắn sống lại trong những phút vui vẻ qua điện thoại của tình yêu thuở trước. Hắn tin mình không lạc bước sau mỗi lần nói chuyện hắn luôn giữ tình yêu với vợ hắn, hắn tin mình vô bờ. Còn ả thì ai cho lòng thương hại hay tình yêu lúc hụt hẫng này, dù không phải là tình yêu thành thực đi chăng nữa nhưng từ bờ môi chỉ run run bật khóc, cũng từ đó nay lại phát ra tiếng cười cũng thấy đời đáng sống hơn rất nhiều. Vậy là mọi việc cứ tiếp tục như thế có ai thấy gì khác sau đó đâu.

****
Anh, em cần anh vô cùng ... nếu anh không hợp với vợ, ly dị đi anh, em bảo lãnh anh qua đây ...

Hắn giật mình, từ đó giờ nghĩ ả tự trọng, vui chơi là vui chơi dù hắn nghĩ chút gì cũng vô nhân đạo khi đùa giỡn tình cảm với ả và bộc lộ sự ngán ngẩm bà vợ ở nhà dù điều đó cũng bình thường như chuyện hàng ngày ở huyện.

Nếu em thấy không tự nhiên khi nói chuyện với anh, em có thể ngưng, mỗi người có cuộc sống riêng, anh nghĩ mình không nên khuấy động ...

Ả như từ trên trời rơi xuống. Trong thâm tâm, khi hắn nói chuyện đưa đẩy thế ả vẫn nghĩ ả và hắn sẽ cùng nắm tay lại đi trên con đường đầy lá me bay thơ mộng ngày nào. Ai dè ... ah " ông tưởng tui là đồ chơi của ông đấy hả ".

Ả muốn điên lên, tự vùi mình trong những khổ lụy của bao nhiêu năm về trước khi hai người mới xa nhau. Ả chợt thấy sao mà mình ngốc thế, cứ để đàn ông nó dày vò, nó đùa cợt. Ả kêu trời, còn bao lâu nữa tôi mới được một người đàn ông đàng hoàng tử tế nói lời yêu thương đây hay mãi chỉ là những lời nói tạm bợ không bao giờ mang ý nghĩa gì cả như thế này ...

Ả thầm tính toán, đường đi nước bước hẳn hòi. Lần gọi cho hắn nhiều hơn, trích ra chút tiền về cho hắn ăn xài, hắn cần gì ả cũng đáp ứng từ xa, mua người hay mua lòng, kệ hắn nghĩ, miễn là ả có hắn trong tâm tưởng. Vợ hắn có bên cạnh cũng như không là đủ cho lòng tự ái của ả bị hắn chà đạp nó lành lại rồi.

Dời non lấp bể, đàn bà còn làm được chứ huống gì mua một thằng đàn ông.

****

Anh đã nộp đơn ly dị vợ, vợ anh cũng xốc lắm nhưng anh sẽ nói với toà, trước giờ anh chỉ thương em ..

Ả cười bí hiểm, anh đợi ra toà có giấy ly dị hẳn hòi gửi qua cho em làm giấy tờ bên này nha.

Hắn về nhà nhìn người vợ bao nhiêu năm, nhìn mãi mà cũng chưa hiểu ra hắn đang làm gì. Vợ hắn ký vào đơn ly dị vô hồn vì cũng không ngờ cái chuyện cô dễ dãi để chồng liên lạc với bạn gái cũ nó ra nông nổi này. Lòng tự trọng không cho phép cô kéo chồng lại vì tình nghĩa chi nữa đâu.

Ba tháng sau, quan toà gọi lên đưa mỗi người một mảnh giấy. Hắn gật đầu chào vợ rồi ra bưu điện fax cho người tình mảnh giấy này xem như cứu cánh hắn thoát khỏi hoàn cảnh bối rối hiện tại.

Vừa fax xong, hắn cất công gọi qua Mỹ cho người tình lần đầu, những lần khác toàn ả gọi về.

Em à, giấy xong rồi, em nộp đơn nhanh đi nhé.

Bên đầu dây bên kia hắn nghe tiếng cười man rợ vọng lại, hắn không hiểu từ âm ty hay từ Mỹ mà ác độc vô cùng ...

Tôi giữ giấy này làm bằng chứng cho tội ác đàn ông các anh làm khổ chúng tôi, anh nghĩ tôi yêu thương anh thật sao ... Đàn ông các anh là lũ quỷ, thấy thanh nhã , sung sướng là lao vào, mặc tình nghĩa, tự ái, tự trọng. Đàn ông các anh còn ác hơn quỷ sứ.

Tôi chẳng hại gì anh, tôi cho vợ anh biết bộ mặt thật của anh và cho anh bài học làm một thằng đàn ông chân chính. Giấy tờ gì, bộ anh nghĩ anh qua Mỹ anh từ một thằng đàn ông tham lam trong bản chất thì xã hội Mỹ có thể biến anh thành thằng đàn ông đàng hoàng được sao.

Đồng tiền cả đó, sang thì người ta đón rước như ông hoàng, còn nghèo hèn chỉ khổ bị chà đạp nếu không còn lòng tự trọng đứng dậy chửi thẳng vào mặt kẻ không phải với mình, anh hiểu không ...

Hắn không còn thấy gì khác ngoài cái vực sâu hoắm trước mặt và hắn nghĩ hắn chỉ còn có mỗi lựa chọn là nhảy xuống và chết đi cho rảnh.

Trời ơi trời.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Nhiễu Nhương

Nhiễu Nhương
Vành Khuyên

Con vua thì lại làm vua
Con sãi ở chùa, lại quét lá đa

Ở đời phải có thân thế. Nhiều người trong đời thân thế là có sẳn. Hiểu được mình có thân thế như thế nào để nâng nó lên, tạo mức ảnh hưởng tốt của mình đến mọi người mới là chân chính, còn ba cái đồ lợi dụng thân thế mà rỗng tuếch bên trong, tôi thề đi đâu có gặp tôi chẳng cần nhìn cho bận mắt.

Nhà tôi ba đời bần cố nông. Bần cố nông chứ còn gì nữa. Ông nội là địa chủ nhờ có ruộng đất mà chữ địa chủ nó quàng vào người. Được gì nào, lấy rải rác 2,3 bà vợ tới bà nội tôi là bà thứ ba trẻ hơn ông tôi những hai mươi tuổi. Khi tàu há mồm đưa gia đình bà tôi vào Nam, ông nội tôi bị dân đấu tố rồi bị xử bắn trước mặt dân làng, những người mượn ruộng mình cày. Rồi, ham làm địa chủ đi. Bà tôi cũng bần cố nông, nhờ lấy địa chủ, làm thấy mồ tổ, mới có miếng ăn, quần áo đỡ rách. Được gì nào, trốn tá điền của mình như trốn giặc. Gặp ở đâu sợ bị họ lôi ra hành lúc đó.

Xã hội chỉ toàn dạy người ta thù hận, nhưng không có lửa thì không có khói. Chuyện coi như xong, mất ruộng, mất địa chủ, ai muốn cày cày đi, miếng ăn vào mồm và tìm thanh thản công bằng thật sự trong xã hội, có hay không, tự họ hiểu, đừng hô hào lớn tiếng rồi sau này mắc cỡ với chính lương tâm mình thì đã muộn.

Trở lại với cái chuyện bần cố nông. Vào Sài gòn, gia đình tôi cũng bương chải kiếm miếng ăn thấy mụ nội, anh chị em tôi rất cố gắng học .. là học vì tương lai. Tầng lớp bần cố nông chứ có phải con lang tây, lang ta gì mà có gene giỏi sẳn. Cũng đội sổ bao nhiêu lần mới ngoi lên được. Tú tài phải thi lần một, lần hai, đậu tương đối được được để tự lo đi du học tự túc. Tôi thấy chả có cái gì mà sẳn cả, toàn là do cố gắng, do biết duy trì lòng tự trọng và tính chịu đựng, tinh thần vượt khó mà ra cả.

Cho tới giờ này phải nói tôi có học vấn và cái công việc tôi đang làm, cùng hạnh kiểm tôi đang có là do lòng tự trọng của một kẻ tha hương nơi xứ người, không muốn ai lôi dân tộc mình, Tổ quốc mình, cha mẹ mình ra mà mắng đó là cái xứ ham tiền ( dù tiền ai hỏng ham, vớ vẩn ) vô học, vô lề lối. Tôi đã cố gắng ngày đêm, ngay cả trong mơ cũng phải suy nghĩ phải cố gắng làm sao chứ đừng nói chi ban ngày. Lòng tự trọng cũng phải gìn giữ, đừng nghĩ nó có là có thể tồn tại mãi mãi.

Nay rõ ràng là xã hội cứ nói không phân cấp hahha có mà nói lại đi ... ai có tiền, giàu có cứ bỏ ra làm thứ này, thứ nọ, chửi người khác vô tội vạ. Ai con ông này, bà kia, dù có dở tệ cũng còn có thân thế để đứng vững trong xã hội. Con đại sứ thì đi thế giới làm cho các tổ chức quốc tế, con CEO những hãng lớn có chút sắc đẹp đi thi hoa hậu hoàn vũ. Nếu bạn bảo tôi ganh tị tôi chấp nhận luôn, tôi chán cái xứ sở đánh giá con người qua lớp áo bên ngoài, thân thế của họ, không thực lực, thấy hoài riết chán, thấy hoài riết hông biết mình đúng sai, nói ra người ta bảo ganh, không nói người ta kêu mình nịnh bợ, im lặng thì kêu ba phải. Tui rành quá mà.

Mà đừng tưởng chỉ có xứ sở của mình vậy thôi nhé, ở đâu cũng vậy hết á. Nhiều khi ở xứ người mà bị người ta xử kiểu như là còn trong nước tui tức gần chết mà biết làm sao. Nói ra cho người ta hiểu, tui cũng bị trù dập cả ba bốn tháng, nín thở khi vào sở, ăn hết ngon, làm việc phải trông chừng dù biết rằng ai muốn làm gì mình cũng phải qua pháp luật. Sống thế còn gì là sống hở bạn. Sống thế chết bà nó đi cho xong.

Danh dự, lòng tự trọng cũng phải giữ trong sạch như máu huyết trong người bán danh dự đi rồi cũng khó mà có lại chứ đừng nói sống bình thường mà cho mình vẫn như cũ nghe giống vũ như cẩn quá đi.

Tôi sợ nhất những lúc cuộc đời tôi không còn phân biệt được chỗ nào chính, chỗ nào tà, lúc đó tui tà hay tui chính, chính tui còn hông biết.

Đời sống nhiễu nhương thật bạn ạ.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2008

Hoa Hướng Dương

Hoa Hướng Dương
Vành Khuyên

Tôi vẫn ước thành hoa hướng dương
Sống qua gió, bão vẫn kiên cường
Trăm cay, ngàn đắng, thêm tươi tắn
Hiên ngang trong đời, gian khó - Đương

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

Nhạt

Nhạt
Vành Khuyên

Rồi anh cũng nhạt, em cũng nhạt
Tình đôi ta cũng tới chỗ nhạt nhoà
Theo thời gian bao yêu dấu chôn kín
Tình đậm bao nhiêu, tình cũng xa.

Trách chi lầm lỡ ngày xưa ấy
Em chẳng hiểu anh, chẳng hiểu mình
Cứ cho hết, đâu cần chi nhận lại
Nên bây giờ, thua, được chẳng phân minh

Đã nhạt rồi nên bận lòng chi nữa
Nhạt cuộc đời trôi, nhạt một tấm lòng
Bỏ lại sau lưng bao lời đã hứa
Trút gánh sầu đi, cho đời bớt long đong.

Dựa

Dựa
Vành Khuyên

Ả vẫn ước chi mình có chỗ dựa, nhưng dựa vào ai, hay vào đâu ? Đó mới là điều đáng nói.

Suốt một thời trung học, ả nằm trong ban cán sự lớp. Họp hành gì cũng có ả. Mấy tên cán sự lớp khác, lắm tên nhìn ả đắm đuối, ả biết chứ. Ả cũng len lén nhìn lại họ đuối đắm trả lời mà không hiểu sao ra trường, chẳng có ma dại nào tiến triển gì với ả đưa chỗ dựa như ả mong muốn hết trơn.

Ả từng nghĩ, hợp nhãn là hợp nhãn, còn nghèo hèn, không chưng diện, thằng nào nó rớ. Cũng chả phải, thiếu gì mấy con bạn nghèo của ả, vừa ra trường có người rước hết trọi, giờ con họ đã vào đại học, cũng sắp lên hàng nội ngoại cả rồi chứ ít đâu.

Có người nói ả chảnh. Bậy, chảnh làm chi. Rời VN lúc 24 tuổi, qua một mảnh đất mới như mới được sanh ra lại, nói tiếng mẹ đẻ hông ai hiểu, tiếng người ta thì có nói ra cũng chỉ mình ả hiểu nên đòi hỏi ai hiểu ả thì chỉ là điều không tưởng chứ có tưởng cũng chỉ tưởng chơi cho vui chứ được sao mà được.

Mà cuộc đời kỳ lắm, khi không ai còn hiểu ai thì cứ hợp nhãn là sáp lại như gà, vịt nó ra gà con, vịt con thôi chứ có gì khác đâu. Cần chi một chỗ dựa đầy đủ và hoàn hảo như từng mong đợi ở quê nhà. Vậy nên cuộc đời sau khi có gà con, vịt con thì rỗng không, không biết mình là ai, đang sống ở đâu trong cuộc đời này. Cũng như bao người khác không hiểu chỗ dựa có còn là chỗ dựa không và đành buông ra một câu vô tội vạ " sống vì con ". Ôi nghe nó chua chát làm sao. Vì gì mà vì, ả chọn, ả làm tới, có đầu óc chứ không đâu mà nói nghe như vô tội . Con người lắm khi hèn quá chừng, tính luôn ả.

Rồi ả đổ tại người ta khi không coi người ta là chỗ dựa nên người ta đi mất. Thì gà mẹ nuôi gà con một mình, cảnh cũng quá thường, trách ai. Có trách là trách ả đang kiếm chỗ dựa mới khi vừa thoát khỏi cảm giác buồn bả của chỗ dựa cũ. Ai tốt với ả ả cũng vui lắm. Ả ghẹo người ta để được tiếng cười, để được quan tâm, nói chung là ả còn chưa hiểu ra ả ghẹo người ta để làm chi. Ả mong đời mình bớt tẻ, có vậy thôi chứ ả còn sợ, có mà dám làm như vậy để kiếm chỗ dựa, thề, có gì nói đó, nói sai chết liền.

Nghĩ mà coi, nếu ả còn phải khắc khoải tự tìm hiểu coi mình nghĩ gì thì bố ả cũng chả dám đến gần để hiểu ai chứ đừng nói chi muốn dựa vào người ta.

Từ hai phương trời, hai nguồn gốc, hai đủ thứ, cho tới lúc này ả thấy có mong đợi một sự hoà hợp với ai là điều không tưởng. Ả biết ả lấy hình ảnh mấy tên cán sự lớp lúc trước ra đùa chơi cho vui chứ ả biết mấy tay này giờ có đứng trước mặt ả cũng như là những con gà mắc mưa ả từng nhìn thôi chứ xi nhê gì nữa.

Ả dần nhận ra ả chưa từng hiểu yêu thương là gì như ả từng nhận. Ả chỉ đi tìm chỗ dựa cho nó có đầu có đuôi, cho người ta thấy ả là một người bình thường chứ còn bao điều tiên quyết để có đúng đó là chỗ dựa có bao giờ ả có đâu.

Ả chỉ biết dựa và sau cùng ném cho người ta câu độc địa " anh không xứng là chỗ dựa " cho người ta đi mất " rồi ả ngồi than thân trách phận mình không có chỗ dựa.

Dầu gì cũng đã dựa rồi, cho dù dựa kiểu nào đi nữa ...

Đúng chớ, có chi mà không!

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2008

Tựu Trường

Tựu Trường
Vành Khuyên

Mây lững thững trên bầu trời xanh ngọc
Mùa tựu trường vui đã đến đây rồi
Em trong gió nương mùi hương của tóc
Học trò tung tăng, cánh áo mới chơi vơi

Ngày năm ấy và năm nay có khác
Cảm giác lại chung, kỷ niệm xưa đong đầy
Tràn lòng thơ, môi rung từng nốt nhạc
Thầy, cô, bạn bè, nói cười tay trong tay

Một năm nữa, rồi năm qua, năm tới
Tựu trường người ta vẫn náo nức lạ lùng
Ngày xưa ơi dù đã xa dịu vợi
Đưa con đến truờng cảm giác vẫn mông lụng

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2008

Dư Luận

Dư Luận
Vành Khuyên

Ả sống không cần dư luận. Thề với trời đất, dư luận chả là cái quái gì với ả. Ngày ả còn gia đình đầm ấm, trong những bài viết của ả cứ có ông này thương bà nọ, chị kia thương anh đó hà rầm cả lên. Bạn đọc đồn xa gần ả không hạnh phúc nên nghĩ ra ba cái trò đó viết chơi cho đời sống đơn điệu của mình thêm mắm muối. Ả nghe chỉ cười khẩy. Người đời lắm trò, muốn nghĩ sao thì nghĩ đi. Nghĩ một chiều thế quen rồi, có ngon nhìn lại mình, bài viết đó của ả đang nhắm vào đời sống của chính họ dù chỉ là góc cạnh cũng cố mà nhìn và giữ gìn chứ lại đem trả quả thế còn gì là bạn đọc. Lúc vui ả nghĩ thế. Lúc buồn, ả cũng có chút tư lự, chết bà, thế ra mấy bạn đọc nói đúng đấy nhể. Cuộc đời ả tẻ vô cùng. Sáng đi làm, chào chồng, ôm con đem gửi. Tới sở, làm hết việc rồi về, chợ búa, cơm nước, dọn dẹp, đi ngủ, mai lại một ngày tương tự tiếp tục. Tẻ quá chớ còn gì. Lâu lâu được ông hầu hạ, cảm giác vẫn là cảm giác, không đầy đủ gì đi chăng nữa nhưng đời sống đều đặn thế tẻ là đúng rồi. Hả ? Vậy là dư luận ảnh hưởng tới ả thật. Trời ! Còn đâu một cây viết bản lĩnh, không để dư luận bẻ cong ngòi viết của mình. Cứ nhìn vào nhà thiên hạ mà viết, chả sợ đếch gì, ai nói gì ngon ra đây tay đôi tay ba với ả, ả trả lời được hết. Ơ, em viết cho bà Ba hàng xóm, bà ấy nhờ ạ, chồng chị ấy bài bạc quá. Hay em viết cho anh Tư cuối phố, anh ấy rượu chè quá ạ, phụ nữ khổ quá các chị ạ. Hoặc em viết cho cô Năm mới tỉnh về bị bỏ rơi, em mà là cô ấy em xé xác cái ông nội bố đứa con chưa sanh của em ấy chứ lại.

Ả viết cho người ta ư? Cũng chả phải? Tại sao ả nói vậy? Giờ ả còn một mình, ả chẳng còn hứng thú đâu mà viết về ai nữa. Ả cũng chẳng buồn than thân trách phận giờ phải một mình nuôi hai đứa con. Dù ban đầu lúc chồng ả mới bỏ đi, ả như từ trên trời rơi xuống, chả biết mình là đứa con bà nào rơi vào chốn này để mặc người đời, ngay cả họ hàng ai muốn mắng ả câu nào cứ mắng. Ả quen quá rồi, họ mắng xong họ nghe ngay đó. Ai cũng hiểu ả phải chống chọi với tất cả để tồn tại mà họ cứ nói tại ả chớ có câu nào tại họ để họ còn bước đi dễ dàng chứ mà thương ả, nói tại họ hay phải có trách nhiệm với ả vì phải giúp đỡ ả lại nghe ả cằn nhằn, có mà chết. Đời thế đấy!

Dư luận ngu gì nghe để mà chết. Ả thề ả quen quá rồi. Quen tới mức vừa thấy, vừa nghe đã muốn nôn oẹ và trải qua biết bao bận như vậy giờ có nghe nó chỉ như những cơn gió thoảng, càng làm ả thêm mát, càng làm ả thêm thoải mái vì ả biết rằng ả đang đứng họ muốn ả té cái coi chơi mà có được đâu.

Chả cần dư luận bẻ chi, giờ cây bút ả cũng đã mòn, đã cụt, chả viết về ai được nữa. Dư luận trước kia bảo ả muốn này nọ là điên vì so với bây giờ muốn này nọ dễ ợt mà ả có làm được đâu. Thế có phải là dư luận sai bét bèn bẹt không nào.

Khi con người hạnh phúc, đúng, khi họ hạnh phúc, họ còn lòng dạ mà nhìn ra cảnh khổ, cảnh thiếu hụt của người khác. Chứ khi họ buồn, họ cô đơn, họ trăm công ngàn việc, triệu trách nhiệm thì có cho họ vàng để nhìn vào nhà người khác mà viết họ cũng đếch làm được chứ đừng nói họ mơ tưởng xa xôi chi cho mất công.

Ả mừng quá, vậy là người đời sai. Ả từng nghĩ ả muốn này nọ nên trong các bài viết trước đây cho các nhân vật thương nhau, ai dè không phải.

Dư luận, thế nhá, chả là cái quái gì với ả là đúng rồi.