tag:blogger.com,1999:blog-12430514189924612832024-03-13T19:42:07.521-07:00Vành KhuyênVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.comBlogger283125tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-32211014993046420672012-08-10T23:28:00.001-07:002014-03-19T22:31:18.556-07:00Dạy Con Từ Thuở Còn Thơ
Vành Khuyên
Mỗi năm vào ngày Father's Day, Mother's Day hay Grandparents' Day, tôi đưa hai con đến nhà cha mẹ tôi, từ trong xe đậu trước cửa nhà ông bà, tôi gọi điện thoại cho chị tôi đón hai cháu vào, còn tôi thì phải đi đâu đó, đợi lệnh chị gọi đón hai con về. Bạn ngạc nhiên tại sao như vậy? Bố tôi vẫn còn giận tôi, ông cấm không cho tôi vào nhà. Có lần tôi tự mình bỏ lệnh " cấm vận " này, tự tiện vô theo lệnh mẹ và chị tôi, ông ra ngay chỗ tôi đứng bảo tôi đi ra. Tôi có buồn và thật buồn, nhưng tới ngần này tuổi rồi, tôi khóc không còn ra nước mắt. Tôi chỉ tự hỏi mình đã làm gì cho cha mẹ giận tới như vậy và phải ráng nhìn vào sự thật mối quan hệ giữa tôi với cha mẹ mà tránh lập lại sự đau buồn đó cho con cái của mình.
Năm 1975, tôi mới 10 tuổi. Bố tôi đi học tập tập trung trong suốt 8 năm, đến năm tôi 18 tuổi ông mới trở về nhà. Trong mắt ông, tôi vẫn là cô bé con ông ngày nào, biết vâng lời và luôn làm những điều cha mẹ mong muốn. Tôi là cô gái giàu tình cảm, nhưng cô độc, tôi sống trong gia đình không chia xẻ với ai được vì những suy nghĩ của tôi chẳng giống ai trong gia đình. Tôi đã từng viết nhật ký đến cuốn thứ 22 và đó là người bạn duy nhất và trung thành nhất của tôi. Tôi dấu những cuốn nhật ký đó rất kỹ vì đó là bí mật đời tôi. Chị tôi có ngày thấy tôi khóc, đã bí mật đi tìm hiểu tôi viết là khóc vì chuyện gì. Nếu là chuyện gì hư hỏng, trai gái, chị không ngại nói với cha mẹ tôi để răn dạy tôi. Điều đó là không đúng vì phạm vào quyền tự do cá nhân, nhưng có quan tâm đến tôi chị tôi mới làm như vậy. Có lần tôi bị cấm không ra khỏi nhà cả tuần. Thật thà, thẳng thắn thường thua thiệt, tôi vô cùng thấm thía câu châm ngôn này.
Tôi nào có muốn dấu ai chuyện gì, nhưng đâu phải chuyện gì cũng nói với tất cả mọi người và được mọi người lắng nghe và ủng hộ đâu. Vì ít nói, nên khi đã 18 tuổi, có ba tôi ở nhà, tôi bắt đầu nói ra những suy nghĩ của mình khi thấy ba tôi và các thành viên trong gia đình có vẻ khắt khe và khó khăn với tôi. Vậy nên tôi bị cho là nổi loạn và hư hỏng. Tôi nhận ra người lớn trong gia đình có thể dạy dỗ con trẻ tốt hơn những gì họ đang làm, nhưng để yên thân và không phải nói thêm gì nữa, họ dùng cái mũ không được như vậy là hư cho xong. Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Câu nói đó quả không sai. Cá không ăn muối cá ươn nhưng nếu sát muối mạnh quá, nhiều quá, ngay xã hội tôi đang sống, tôi đang làm cha, làm mẹ đây, tôi e là cũng không phải.
Thật sự, tôi vẫn nghĩ làm cha làm mẹ dễ lắm. Tôi luôn tin mình biết nhận ra vấn đề. Con còn nhỏ thì nói làm chi. Cho con ăn, đem con đi chơi, nói gì nó nghe đó. Có gì phải phàn nàn đâu. Nay, hai cháu nhà tôi đã lên 9 và 11 tôi càng nghĩ mà càng thương cha mẹ mình, dù hai cháu rất nghe lời tôi. Có thể tôi sẽ cho mình đang đi trên con đường phẳng lì, các cháu học tốt, đàn giỏi, thích đọc sách, tôi còn mong gì nữa à. Nhưng không, tôi đã khác tôi hồi mới lớn rất nhiều, còn các con thì đang lớn, tôi đang đối đầu với những thay đổi của mình và của con từng ngày. Tôi có lúc hoàn toàn bất ngờ, tôi bị con chất vấn những điều tôi chưa từng nghĩ tới tôi mới hiểu dạy con từ thuở còn thơ quan trọng vô cùng.
Cuộc đời tôi nhiều trôi nổi, tôi cố gắng nhìn ra tất cả mọi vấn đề trước mắt để tránh những vấp váp mà tôi có thể gặp lại hay gặp phải. Có nhiều chuyện phải nói tránh không nổi.
Trong hai năm tôi bị hai cô một người Mỹ, một người Mễ bully tôi, một lần tôi bị cô người Mễ báo cáo với cấp trên là tôi đánh vào đầu cô ấy hai cái cô ấy bị nhức đầu hai ngày nghĩ bịnh. Lần đó tôi bị kêu lên và được đưa trước mặt tờ nội quy domestic violence và có thể bị đuổi. Tôi mới nói chắc, nếu các vị tìm ra bằng chứng tôi chịu, còn không thì cái người vu cáo tôi phải bị đuổi vì cố tình gây khó khăn trong công việc cho tôi. Lần đó họ để tôi yên, tôi không biết cô kia có bị gì hay không và họ không có trách nhiệm phải báo tôi biết.
Lần thứ hai là cái cô người Mỹ, cao to, lên báo cáo cấp trên tôi đã dọa giết cô ấy. Lần này tôi bị cho nghĩ làm ăn lương ba tuần để điều ra sự việc. Trời có mắt nhìn xuống mà coi. Bà này tới bà nội tôi chưa chắc dám đụng chứ đừng nói tôi. Tôi không thích trả lời bà ta và có hơi bực mình vì bị bà ta hỏi, tôi chỉ nói tôi không muốn nói chuyện với bả với thái độ hơi bực dọc thì bị vu oan như vậy.
Trong ba tuần tôi ở nhà, tôi đã chuẩn bị sẳn tinh thần có thể bị đuổi và thất nghiệp. Tôi rất căng thẳng và điều đó ảnh hưởng đến hai cháu trong nhà. Tôi rất cố gắng bình tĩnh nhìn rõ vụ việc để không ảnh hưởng tới hai con nhiều. Vì căng thẳng quá, tôi rất cần được để yên. Các cháu vẫn quen có mẹ nói chuyện, mất hẳn tôi trong ba tuần đó rất tội nghiệp.
Khi chia xẻ điều đó tôi muốn nói, xây dựng lòng tin ở con cái cần thời gian rất lâu, đánh mất điều đó chỉ cần vài tuần.
Các cháu rất sợ tôi la tội vô cùng. Điều đó có thể nằm trong đầu của nó suốt cuộc đời và sẽ có những điều rất đáng tiếc xảy cũng không thể ngờ tới được.
Tôi có hai con, một trai và một gái. Con gái tôi trong diện trẻ bị autism nhẹ. May mắn cho tôi nhờ phát hiện và điều chỉnh sớm, cháu bắt kịp trình độ với bạn bè trong lớp đa số các mặt. Tuy nhiên còn những mặt khác phải cần điều chỉnh cả đời chưa chắc cháu đã vượt qua như giao tiếp và suy nghĩ. Anh của cháu, hơn cháu 20 tháng. Cháu được sinh đúng ngày, đúng tháng cha mẹ chọn. Chồng tôi lúc trước biết xem tử vi tay trái nên lấy ngày tháng tròn trịa nhất cho cháu. Còn bổn phận tôi là làm việc với y tá ở nhà thương có đúng phòng mổ ngay ngày hôm đó, giờ đã chọn. Cái câu "chạy trời không khỏi số " thật đúng. Mọi việc với cháu đều xuông xẻ. Cháu sáng dạ, mày mò tự biết nhiều thứ bằng chính khả năng của cháu. Tôi cũng không ngờ khả năng cháu tới đâu cho tới một hôm.
Hai cháu không có bạn bè nhiều. Tôi một thân, một mình cũng rảnh. Lo xong việc cuối tuần, tôi cũng cố gắng sắp xếp thời gian dẫn hai con và các cháu đi xem phim mới cho vui. Trong lúc dẫn đi là thời gian tôi cũng học hỏi ở những gì nơi hai con và các cháu của mình khi chỉ gặp trong nhà không tôi cũng không có cơ hội để biết.
Một lần cháu con chị tôi hỏi con trai tôi sao cháu không trả lời email cho cậu ấy. Tôi thấy con tôi lãng đi không trả lời tôi mới nói đỡ cho cháu " nó đâu có email ". Chị tôi trong xe nghe cũng lạ. Về nhà rồi, chị tôi gọi tôi giọng thắc mắc" con tao gửi email cho con mày, mày nói nó không có email vậy mày nói nó nói sạo hả Trâm ". Tôi còn chưa hiểu ra chuyện gì, tôi khẳng định với chị " con tui hông có email thiệt mà ". Tôi nghe tiếng chị tôi gọi cháu tôi và bắt cháu đọc địa chỉ email của con tôi cho tôi nghe. Đến thế này thì tôi phải gọi cháu hỏi. Con tôi bảo đó là địa chỉ email mà nó nghĩ khi nó lớn. Tôi vẫn còn tin con lắm. Chị tôi tức quá vì không nói được tôi bảo tôi gửi email theo địa chỉ đó, tôi đánh mấy dòng gửi đi. Mail đi thật. Tôi bắt cháu sign in. Con trai tôi sign in và đứng ngẩn ngơ chờ tôi trị tội. Tội lớn nhất là đã không nhận khi tôi đã nói ra rõ ràng địa chỉ email. Tôi hỏi sao không dám nhận khi tôi đã biết. Cháu bảo cháu sợ tôi la và tới lúc không còn dấu được nữa mới nhận. Cháu có cả facebook từ khi nào với đầy đủ bạn bè trai gái trên đó.
Tôi nổi khùng. Tự nhiên tôi liên tưởng tới sự giận dữ của ba tôi khi ông biết tôi nói láo ông khi còn ở Việt Nam là tôi đi học mà cuối cùng ông biết ra tôi đi chơi với bạn. Tôi đã khùng luôn với con dùm cho ba tôi với tôi.
Đau không chỗ nào tả, bao nhiêu là câu hỏi trong đầu tôi đặt ra. Tôi phải làm sao, lỗi tôi, lỗi con, con không tin tôi, tôi không tin con. Một điều cháu không đúng là thực tế cháu sanh 2002 mà trong profile của yahoo cháu phải để 1995 đó là fraud.
Nếu mới hơn 10 tuổi cháu đã như vậy, sau này ra đời nhiều cám dỗ, không nhìn thấy hết hậu quả, cháu làm những chuyện động trời hơn hay những chuyện sinh ra hậu quả không lường trước được thì đúng là tôi đã không biết cách dạy cháu.
Tôi sợ vô cùng, tôi thấy người mình run bần bật. Từ nhỏ tới lớn, tôi sợ nhất là có chồng mà chồng ngoại tình mình không biết. Tôi nhìn thấy mẹ tôi đau khổ chuyện đó nhất thì nổi đau đó cứ ám ảnh trong đầu tôi. Ngày ông xã tôi mất, tôi đứng bên quan tài mà sợ nhất có bà nào hay đứa bé không phải con tôi mà chạy lại kêu bố hay daddy có lẽ tôi đau đớn hơn nữa. Chuyện đó đã không xảy ra, nhưng chuyện tôi đang đối đầu đây là sự dấu diếm của con làm tôi thấy đau hơn rất nhiều.
Tự nhiên tôi hiểu và thấm sâu sắc nổi đau khi cha mẹ tôi thấy tôi thất bại hay không bằng bạn bằng bè dù tôi đâu có muốn. Đó là kỳ vọng chính đáng của bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào trong đó có tôi. Cha mẹ tôi không dạy sai một điều gì thì tôi không thể nào làm sai bất cứ điều gì. Với tôi, tôi hiểu đúng là tôi không dạy con sai một điều gì nhưng các cháu còn bé như cái cây còn non, tôi phải chăm, phải uốn, tôi không chỉ có thể tưới nước và bón phân và mong đợi nó đơm hoa, kết quả. Cái cây cũng qua mưa nắng, cũng đối phó với sâu bọ. Có môi trường nào là hoàn hảo? Ngăn ngừa bệnh tật cho cây là điều làm không bao giờ dư cả.
Tôi hiểu cha mẹ tôi rất thương tôi. Nhưng nghĩ mà coi, nói bằng lời tôi không nghe thì chỉ còn có đánh. Đau mới nhớ và không làm những điều cha mẹ không cho phép. Tôi còn nhớ như in cái đau mỗi lần bị đánh dù đã trên hai mươi năm, nhưng bây giờ cái đau thân thể nó hóa thành cái đau tinh thần, tôi lỡ làm cha mẹ buồn vì nông nổi của mình và giờ tôi đang chứng kiến và chấp nhận nổi đau tương tự đang là của mình. Tôi không còn kiểm soát được mình nữa. Tôi tét vào mông cháu bằng tay và hỏi con " tại sao mày dám dấu mẹ? ". Tôi đánh cháu mà lòng còn đau hơn cháu đang đau.
Tôi thấy cháu không khóc khi tôi tét vào mông thì hoàn hồn. Như cha mẹ tôi đánh tôi nãy giờ, tôi đã bù lu, bù loa. Tôi tự nhiên thức tỉnh, tôi nhận ra cháu biết cháu sai, nhưng cháu không ngăn được sự nổi giận của tôi vì phần nào khi cháu tạo email và facebook cho cháu, cháu phần nào đoán được sự nổi giận này và cháu còn biết nó đến nhanh hay chậm là do tài dấu diếm của cháu lâu hay mau. Con nít mà còn khôn như vậy thì tôi không thể chỉ có đánh và la hay cấm tiệt điều gì tôi không muốn mà không có lời giải thích cặn kẽ. Tôi nhớ cha mẹ tôi chỉ có cấm tôi làm mà không nói thêm lời nào thì tôi cứ làm khi tôi thích.
Tôi với cháu ngồi xuống, bình tĩnh nói với cháu chuyện cháu có email và facebook không quan trọng với tôi, nhưng điều cháu dấu tôi có thể dẫn đến một sự nguy hiểm nào đó cho cháu mà tôi không lường trước được để bảo vệ cháu như dụ dỗ, bắt cóc hay những thông tin trong gia đình. Cháu hiểu ra. Tôi thật tình không đoán được cháu hiểu tới đâu nhưng tôi không có lựa chọn nào khác là tập tin cháu và tự xây lại cho mình niềm tin từ rày về sau cháu sẽ không dám, nếu có dám nữa mà tôi biết ra, tôi lại bảo ban, dạy dỗ cháu ôn tồn chứ không còn cách nào khác. Tôi dư sức hiểu mọi sự đe dọa bỏ mặc, bỏ đói hay lấy đi những phương tiện cần thiết cho sự sống là điều có thể làm nhưng không phải là cách đối xử đúng đắn của một người cha hay người mẹ muốn con nên người. Trẻ con khôn hơn chúng tôi là trẻ con hồi đó nhưng vẫn có cái dại muôn thuở như bao trẻ con khác là sự tủi thân không còn ai nương tựa và không ai hiểu mình. Điều đó dễ dẫn đến sự làm liều vì nghe xúi giục.
Cha mẹ tôi có nghiêm khắc với tôi, dù tôi đã từng buồn nhưng đó lại là thước đo tình thương vô bờ bến của cha mẹ. Tôi tự cảm thấy còn may mắn khi cha mẹ tôi vẫn còn trên cõi đời này và có một nơi chốn cho tôi lui tới dù không bước được vào nhà. Mai này khi cha mẹ tôi mất, tôi có thể đi ngang ngôi nhà đó mà khóc và nhớ cha, nhớ mẹ vô ngần.
Tôi tự nhủ phải làm hơn cha mẹ của mình trong việc dạy dỗ con, đó là một trong những điều tôi có thể trả ơn lâu dài cho cha mẹ vì tôi hiểu được và thấm thía tình cha mẹ dành cho tôi.
Dạy con từ thuở còn thơ, từ đây là châm ngôn cuộc đời tôi bạn ạ.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-42776171329956067012011-10-03T16:54:00.001-07:002011-10-03T16:54:35.676-07:00Mắc NợMắc Nợ <br />Vành Khuyên <br /><br />Ả mắc nợ đàn ông. Từ cái khổ này qua cái khổ khác. Ước có được thằng đàn ông yêu thương mình, chờ mãi chả thấy. Ả đếch thèm ước nữa. Khi khổng khi không, ông Trời cắc cớ đưa đến cho ả một thằng. Nó yêu thương và lo lắng cho ả đến lạ. Ả cũng còn ngẩn ngơ, chưa biết cớ sự gì ông Trời tự dưng tốt với ả. Ả cứ từ từ, không vội vã, chuyện đâu còn có đó. Khi quả đã đến lúc chín mùi, thằng đàn ông thành khẩn: "chúng ta thành vợ chồng nhé". Ả cẩn thận,"để em suy nghĩ đã, đi đâu mà vội". Thằng đàn ông cười tha thiết, ôm ả tình tứ "còn chờ gì nữa bà xã tương lai". <br />Ả nghe có cái gì đó oằn oại trong người. Ả nhớ lại đời chồng trước, đánh đập, cãi vả, khóc lóc gì thì việc nhà cứ ôm lấy một mình. Ông mệt để ông ngủ, lôi ông dậy, ông chưa đủ giấc, ông cáu, ông đánh mày no đòn. Ả sợ điếng người. Cái sợ đủ để không dám có chồng kiếp sau nếu may mắn được đầu thai làm phụ nữ. Rồi khi khổng khi không lại rước cái thằng đang chiều chuộng này vào nhà. Ả ngán ngẩm sợ nếm mùi lừa dối, gạt gẫm, và vô tâm lần nữa. Trong ả, lần này ả nhận ra bản chất phụ nữ đã thoang thoáng nghe được điều gì đó không hay. Ả lại đánh vào cái đầu mình sợ mình ngu như con bò có thể đánh mất thiên đường hạnh phúc. Ả suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ đến điên đầu. <br />Một tháng sau, ả nói yes với thằng đàn ông đó. Nó hẹn ả ngày mai nói chuyện tiếp. Ả chờ một vòng tay ôm trìu mến của nó vào ngày mai đến vô vàn. Ông xã tương lai ơi. <br />Ngày hôm sau, thằng đàn ông đó đến, chưa vô nhà, nó đậu xe trước cửa, bấm hai tiếng còi như mọi lần đợi ả ra xe đi movie. Ả lẹ làng bước ra, thằng đàn ông đưa ả một phong bì, vỏn vẹn "trả hộ anh bill này, sắp làm vợ chồng tiền anh cũng như tiền em". Vừa nói xong, thằng đàn ông rồ xe đi mất. <br />Ả bước lần lần, mở bill ra coi, thấy tổng số nợ là 5000 ngàn đồng. <br />Đâu cần nói nhiều, ả đã hiểu ra ý ông Trời " Mắc Nợ ". <br />Cho Một NgàyVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-57303503293987807582011-10-03T16:53:00.000-07:002011-10-03T16:54:06.110-07:00ThanThan<br />Vành Khuyên <br /><br />Giờ tôi không còn bận tâm đến than thở. Than làm gì hả bạn. Cái gì tới sẽ tới. Không tới có chờ mỏi cổ nó cũng chẳng đi ngang cho mình nhìn chứ đừng nói tới phiên mình. <br />Mà tôi thấy cũng kỳ, người có tiền cũng than, không tiền cũng than. Người có hạnh phúc thì nhiều khi nhìn họ cũng đâu biết họ có hạnh phúc. Tôi không có ai, nói hạnh phúc người ta không tin, nói không người ta cũng không tin vì có đôi lúc họ thấy tôi phá lên cười như con điên vì thực sự đời sống nhiều khi đưa đến tôi những trò oái ăm đến không tưởng. Khóc có được gì, tôi cười đại cho qua chuyện, cười xong ngồi xuống suy nghĩ làm sao đối phó đến điên đầu có ai biết đâu. Nhiều khi không biết trong bụng tôi chỗ nào toàn không khí mà tôi cứ cảm trong người một sự trống trải tới cùng cực. Muốn lấy ngay sự trống trải ra bằng được cho nó đỡ khắc khoải mà cũng phải bó tay ngồi chờ nó thăm mình chán rồi nó đi chứ biết làm sao. <br />Nhiều lúc tôi thấy tôi hoàn toàn không có một quyền lực nào, cứ chờ hết vận này, vận kia, chỉ còn biết cám ơn một khắc an lành, một giây yên ấm, nó đến thì vui, nó không đến tôi chờ, sẽ chờ và chờ mãi . <br />Còn biết làm gì hơn hả bạn, nên tôi không còn than. <br />Chỉ còn biết chờ, chờ và chờ thôi bạn.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-57689008654719546492011-10-03T16:51:00.000-07:002011-10-03T16:52:38.909-07:00Hiện TạiHiện Tại <br />Vành Khuyên <br /><br />Một ngày đến với bạn an lành. Bạn hãy tự hỏi bí quyết từ đâu. <br />Ngày mai lại an lành, ngày kế tiếp vẫn an lành, ngày không an lành là những ngày nghĩ về quá khứ, những lầm lỗi đã qua, nghĩ về tương lai khi bạn thiếu tự tin không biết điều gì sẽ đến. <br /><br />Nghe tôi, cứ sống ngay đời sống hiện tại, lo những nỗi lo hiện tại . Bạn phải làm xong nó vì nó trở thành quá khứ ngay ngày mai, bạn không thể chối cải . <br /><br />Bạn không thể lo tới cái gì ở tương lai khi hiện tại bạn còn chưa xây cho chắc những suy nghĩ bạn cần có và cần vun đắp để đối phó với những thử thách trong tương lai.<br /><br />Đời không có là bao, nay bạn khoẻ, mai nhức đầu, nay bạn cười, mai kết quả thử nghiệm máu có thể làm bạn lo lắng. Nụ cười của ngày hôm nay và những công việc đã hoàn thành sẽ trút bỏ bớt những lo lắng trong đời sống. <br /><br />Sống cho hiện tại nhé, bạn của tôi.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-18677773843905469842011-10-03T16:50:00.002-07:002011-10-03T16:51:23.405-07:00MệnhMệnh <br />Vành Khuyên <br /><br />Sáng nay truyền thông loan tin một tác giả của một bài hát rất nổi tiếng và phổ biến được tìm thấy đã chết tại cư gia. Bài hát đó tôi rất thích. Bất cứ khi nào bài hát đó được cất lên từ bất cứ nơi nào tôi nghe thấy được, cho dù tôi đang ở trong trạng thái bất ổn nhất cũng cho tôi một cảm giác bình an như ngày nào khi tôi nghe . <br /><br />Cái buồn và một sự biết ơn giới truyền thông đã đưa tin xen lẫn trong tôi. Ít nhất có người nhận ra người viết bài hát đó. Cuộc đời dù không đưa ông tới đỉnh cao ngất của sự vinh quang, của danh vọng nhưng với tôi bài hát từ trái tim ông đã đạt tới đỉnh cao mà ông không định trước là sức sống và sự bất diệt của bài hát theo thời gian dù ông có đi về phía bên kia của đời sống. <br /><br />Trong cuộc đời, cũng như đời sống của bài hát này và tác giả của bài hát, rất nhiều thế hệ và con người tìm ra mình trong những lời hát, những bài viết mà có khi họ chỉ được đọc một lần, đọc nhiều lần hay chỉ tiếp cận vài giây mà họ vẫn nhớ mãi, dù có dùng biện pháp gì để xóa điều đó trong họ cũng không thành công. Sức lưu trữ và khả năng lưu trữ trong bộ óc con người thật kỳ bí. Cũng như có những điều trong đời, tôi vẫn nghĩ mình đã quên, tôi vẫn nhớ như in và có khi còn hiểu ra được khía cạnh khác của vấn đề khi tôi vô tình nhớ lại. Tôi nhận ra có những điều trong cuộc đời thật vĩnh cữu mà chỉ vì tôi không muốn chấp nhận sự vĩnh cữu của những điều đó nên mới ngạc nhiên mà thôi. <br /><br />Những lần tôi ngửa mặt lên trời hỏi tại sao những chuyện không may lại chọn tôi mà đổ xuống ít dần đi. Tôi không còn ước những gì không thể thành sự thật và sợ nó không bao giờ thành sự thật để rồi lại khóc ấm ức trong đêm nữa. Tôi sống hôm nay, tôi biết trọn ngày hôm nay và điều đó mang lại sự hài lòng tuyệt đối cho tôi ngày mai. Ngày mai nếu tôi sống trọn vẹn, tôi lại có sự hài lòng cho ngày sắp tới. Tôi sẽ tiếp tục một đời sống từng ngày trọn vẹn của mình, thành thật với chính bản thân mình, với những người mình yêu thương, cho dù họ đang hiện hữu hay đã xa tôi một khoảng trời hay một quảng đời.<br /><br />Xin được kết thúc bài viết bằng những dòng đã có trong một bài viết nào đó của tôi <br /><br />....tôi là một người chẳng ra gì, đi trong cuộc đời, tôi coi thường tất cả, cái tôi trọng nhất là sự đơn giản, thành thật và tình người. <br /><br />...Mai đây khi ai còn nhớ tới tôi như Vành Khuyên, hãy nhớ bằng tấm lòng của một con người nhân ái, tôi không sợ dị nghị, không sợ tai tiếng, không sợ chi hết, chỉ sợ lòng người không còn đủ thật cho nhau ngay khi đứng trước phần mộ nhau thì chán quá đi hả. <br />Cuộc sống chỉ đáng quý khi có tình người, tình đồng loại. Hãy sống bằng trái tim của mình.<br /><br />Cho Một NgàyVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-50925247782017258062011-10-03T16:50:00.001-07:002011-10-03T16:50:32.942-07:00ViếtViết <br />Vành Khuyên <br /><br />Viết là niềm vui của tôi. <br />Tôi không viết để được khen, tôi không viết để tìm danh.<br />Tôi đã từng được khen, đã từng bị danh làm đổ đốn. <br /><br />Tôi vẫn viết vì tôi ham viết.<br />Danh giờ không làm tôi mờ mắt.<br />Lời khen giờ cũng chẳng làm tôi ham viết chút nào .<br />Khi được khen lúc này tôi thấy chán, tự nhiền sợ lời khen đó lại đưa mình vào con đường nhắm mắt thì khốn. <br /><br />Mỗi lần được khen, tôi bỏ site đi khá lâu, do bận rộn và do không còn hứng. <br />Gặp mấy người đã từng lừa hay làm tôi khốn đốn tôi lại thấy đau và không muốn vào nữa. <br /><br />Hãy tôn trọng tôi nhé. Tôi muốn được viết, chả muốn gì cả. <br /><br />Chỉ có vậy. Tôi giải toả những khúc mắt trong đời sống bằng cách viết. <br /><br />Tôi không tìm gì hết. Đừng làm điều gì để tôi phải nghi ngờ bạn. <br /><br />Có bạn hay không, đời sống của tôi vẫn là của tôi, bạn sẽ không bao giờ chiếm hữu được nó bằng những lời khen. <br /><br />Người tôi quý tôi vẫn quý . Tôi đã không quý nữa thì gặp lại tôi sợ vô cùng, tôi có cả ngàn lý do để nổi sợ tồn tại dù trong đời tôi bước thẳng và chưa từng sợ ai.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-63690125717055018092011-10-03T16:49:00.001-07:002011-10-03T16:49:39.943-07:00SợSợ <br />Vành Khuyên <br /><br />Hình như tôi sợ đủ thứ. Buổi sáng vừa lùi xe ra khỏi garage thật an lành, bánh xe vẫn đi được, không xẹp hơi như sáng nào tôi vẫn bình tĩnh gọi hàng xóm thay dùm bánh xơ cua. Ủa an lành cũng làm tôi sợ. Hết chuyện. <br />Rồi tôi gặp ông hàng xóm. Ủa gần 6:30 sao giờ ông mới đi, mọi bữa 6 giờ đã thấy ông ra khỏi nhà. Lạy trời ông vẫn còn việc làm. Tôi thấy ông vẫn mặc cái áo màu cam đồng phục thường ngày thì yên trí trong bụng. Hú vía, sợ gì không sợ, sợ dùm ông hàng xóm thất nghiệp. <br />Đi qua khỏi hai ba căn nhà, tôi thấy buổi sáng trơn tru quá, hơi sợ mình có bao giờ mà không quên thứ gì đâu. Tôi nghĩ thế nào mình cũng quên tắt đèn trong nhà hay sao mới đi nhanh như vậy. Sợ tốn điện nhà nước. Tôi bỏ vội hai con vào nhà bác giữ hộ rồi chạy ù về nhà xem đèn tắt chưa. Đèn tắt rồi, căn nhà vẫn im lặng đứng đó chờ tôi về, sợ gì sợ lắm thế. <br />Rồi bánh xe tôi lăn ra tới đường cái, tôi để ý ít xe qua lại hơn mọi ngày. Mọi sáng, tôi đứng chờ mãi ngã ba khoảng hơn phút mới chạy ra được, sao hôm nay chẳng thấy một bóng xe nào. Tôi nhấn ga phóng ù ra. Xem lại đồng hồ đeo tay, gần bảy giờ, làm sao mà lộn được. Đồng hồ trên xe cũng chỉ giờ đó. <br />Trời, vậy là tôi thấy an toàn hay tôi đã không còn có cảm giác an toàn nên nghĩ lung tung đến thế. Hay cái đầu tôi vẫn còn làm việc kiếm chuyện để suy nghĩ, để quan sát hơn là quá tin vào mình cứ đi và đến những nơi đã định theo như giờ giấc của mỗi ngày. <br />Thật sự tôi mơ hồ đánh vật với những suy nghĩ tôi đang có như đang trong cơn mê không biết mình thức dậy có còn thấy nguyên vẹn những gì mình đang thấy hay không. <br />Bạn ạ, mỗi ngày dù bạn sợ hay không sợ. Tiếp cận với báo chí và internet, ngày hôm qua, một thành phố ẫn còn trên bản đồ, ngày hôm nay vừa chưa tới giữa trưa, tsunami đã xoá sạch nó. Con người hoi hóp nằm dưới đống gạch vụn chờ được tìm kiếm. Người sống sót trở lại nơi bị tàn phá tìm kiếm những gì còn giữ lại được. Những hình ảnh đó dù có cố quên, cố gạt ra khỏi đầu óc của mình tôi vẫn không thể chối được một suy nghĩ mình đang có là đời sống này vô cùng bấp bênh bạn ạ. Không có gì, không có một điều gì trên thế gian này và ngay trong suy nghĩ của bạn có thể tồn tại vĩnh viễn. Bạn phải đối đầu với thay đổi, bạn phải thay đổi để đối đầu, bạn phải sợ, bạn phải chuẩn bị cho nổi sợ, vì ngày mai có thể không còn với người này hay với bạn, hay mọi thứ chỉ còn đếm được trong khoảnh khắc. <br />Tôi dặn hai con, nếu tsunami đến, bám vào cây hay vào bất cứ cái gì có thể bám chặt được nhé. Ở yên đó sẽ có người tới tìm cứu hai con. Trời, tôi dặn là để cho hai con yên tâm nhưng thật sự tôi đang làm chúng sợ vì tôi đâu không tìm hai đứa mà nói làm như tôi không còn trên thế gian này vậy. <br />Thấy chưa, trong điều bạn không sợ chứa đựng nổi sợ của người khác. Bạn nghĩ bạn không sợ khi nói điều đó nhưng thật sự là bạn sợ. <br />Tôi chỉ còn tin một điều tôi có thể làm được là hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn, ngày mai có thể là ngày cuối cùng tiếp theo và tiếp theo nữa. Để có thể nếu bất cứ ngày nào là ngày cuối cùng thật, bạn hãy tin bạn đã sống hết mình và hết lòng cho cuộc đời bạn đã có. Bạn tin tôi hay không? Tùy bạn đi nhé. <br />Cho Một Ngày .VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-72336323367755144492011-10-03T16:48:00.001-07:002011-10-03T16:48:25.110-07:00Tôi Yêu Nhạc Đồng Quê Của MỹTôi Yêu Nhạc Đồng Quê Của Mỹ <br />Vành Khuyên <br /><br />Khi mới nhập cư, mỗi lần tình cờ nghe loại nhạc đồng quê của Mỹ, tôi có cảm giác ngộ ngộ. Ngộ như những dịp tình cờ nghe một số ca sĩ không chuyên cất giọng ca cải lương mà luyến láy không đúng chỗ nghe không sướng cái lỗ tai như ca sĩ chuyên nghiệp hát vậy. Nhạc đồng quê của Mỹ vẫn lớn mạnh, vẫn có người yêu thích, con số người nghe và dĩa nhạc đồng quê từ những ca sĩ có hạng và ca sĩ mới ra lò hay mới nổi tiếng vẫn bán chạy như tôm tươi. <br />Những ca sĩ nhạc đồng quê cũ vẫn còn sức thu hút với những người yêu thích thời của họ và lớn lên cùng những bài hát họ thể hiện. Gần đây chương trình thần tượng âm nhạc trao giải cho nữ ca sĩ nhạc đồng quê Carrie Underwood và năm nay trao cho nam ca sĩ nhạc đồng quê trẻ nhất trong lịch sử Mỹ đoạt giải Scotty. Điều đó tạo sự chú ý trong tôi rất nhiều. Hai năm trước đây, tại chương trình American Got Talent một ca sĩ nhạc đồng quê không chuyên khác cũng thắng giải. Những bài ông đã hát dự thi hoàn toàn thuyết phục tôi. Họ giải bày thẳng từ trái tim, hát từ tấm lòng và từ sự chân thành của một con người. <br />Thật sự khi tới tiệm bán dĩa nhạc, bạn đi một vòng theo thứ tự a, b, c thì ABBA, Karen Capenters và cùng lắm là Jennifer Lopez đập vào mắt bạn. Nếu không phải quen thuộc từ thời bạn sống thì ít nhất trên tất cả các mạng truyền thông ở đâu cũng giới thiệu và ca ngợi người ca sĩ đó hoặc là đẹp nhất hoặc là bài hát đứng đầu bảng xếp hạng thì bạn mới để ý. <br />Tôi thì hay để ý tới ca từ. Những ca sĩ vừa sáng tác vừa thể hiện bài hát của họ thành công là con số ca sĩ đứng đầu bảng xếp hạng lâu nhất. Tôi thường bấm bụng bỏ tiền ra mua những đĩa nhạc như vậy vì hy vọng học thêm được chút vốn liếng tiếng Anh thực thụ. Nhạc đồng quê với ca từ chân chất cho tôi được sự thú vị đó.<br />Có nhiều lý do khiến tôi thích nhạc đồng quê, họ có gì nói đó, thích sao nói vậy, không thích nói luôn, họ diễn tả những điều mà nếu không sống đời sống bộc bạch như họ bạn không dám nói. Điều đó chỉ là bí mật cuộc đời bạn nhưng nó lại giản dị và dễ nói vô cùng như họ đem biểu lộ cảm giác khó nói đó vào nhạc đồng quê vậy. Có rất nhiều bài đã được ca sĩ các dòng nhạc khác hát bạn nghe rất bình thường, nhưng khi được các ca sĩ nhạc đồng quê thể hiện bạn lại nghe ra những điều khác mà bạn đã không tìm thấy được qua sự thể hiện của những người trước đó. <br />Tự nhiên tôi chợt muốn đem so sánh cảm giác tôi nghe cải lương hay dân ca ở Việt Nam so sánh với cảm giác sâu lắng khi nghe nhạc đồng quê nơi đây. Mỗi trưa ở Việt nam, những ngày tôi còn tại quê nhà, trưa nào tôi cũng chờ nhà hàng xóm mở chương trình dân ca, nhạc cổ mà nghe. Nghe sướng cái lỗ tai vô cùng. Nhạc dân ca và cải lương Việt nam với từng giai điệu độc đáo đã nuôi con người Việt Nam trong tôi lớn lên, tạo nền tảng và nguồn gốc thật vững chắc cho tôi hiểu tôi là ai, từ đâu tới đây trong cuộc đời này. Tôi không bao giờ quên những buổi trưa đó. Giờ có nằm lim dim trên võng nơi đây, tôi vẫn nhớ rõ như in từng cảm giác thực thụ tôi đã có trước đây dù đã hơn 20 năm xa cách. <br />Còn nơi đây tôi yêu Kenny Rogers, Tim McGraw, Shania Twain, Patsy Cline, Donna Fargo .... với những bài hát rất gần gũi với tình cảm và cảm giác tôi từng trải qua trong đời sống nhập cư, học hỏi và tìm hiểu văn hóa và sống thực trong đời sống văn hóa mà nếu bạn có hỏi tôi có thích nó 5 năm trước đây hay không, tôi sẽ nói không vì tôi hoàn toàn không hiểu và không thể tìm ra sự gần gũi và đồng cảm với loại nhạc này được. <br />Đời sống đối với tôi rất đơn giản, nếu có phức tạp, tôi sẽ tìm ra cách nhìn ra nó đơn giản để giải quyết và sống tiếp vì điều đó là thực chất của đời sống. Chỉ có con người muốn và cố tình làm cho nó phức tạp để phục vụ lợi ích nào đó của họ mà thôi. <br />Có những điều chưa bao giờ bạn quen thuộc mà một ngày nào đó tự nhiên nó trở nên quen thuộc với bạn tới không ngờ. Bạn cũng không hiểu tại sao, bạn thầm ước có nó mỗi ngày, để được nghe, được chia xẻ, được nói dùm bạn những điều bạn nghĩ mà bạn đã không có ai để được nói, được chia xẻ với. <br />Đời sống có những điều thật thú vị. Nhạc đồng quê của Mỹ đã tạo cho tôi sự thú vị đó và tôi vẫn còn ngạc nhiên vô cùng vì sự thú vị này của mình. <br />Tôi từng chia xẻ không dám bỏ tới cả 15 đồng để mua một cái dress thật đẹp. Điều đó cũng làm đẹp cuộc đời. Nhưng tôi dám bỏ cả gấp đôi, gấp ba số tiền không dám bỏ mua quần áo để mua nhạc đồng quê của Mỹ. Bạn biết không, vì số tiền này nó làm phong phú một ngày làm việc của tôi, giúp ngày của tôi qua nhanh hơn. Tôi thấy như chính tôi sống với bài hát, sống với cảm giác mà những người ca sĩ nhạc đồng quê đã tạo cho tôi. Tôi trở lại với đời sống riêng của mình đầy đủ và bản sắc hơn trong cái nguồn gốc tôi mang theo tới đây. Tôi hiểu được từ cái nguồn đó đã tạo cho tôi bản lĩnh để giúp tôi hiểu được sự thể hiện của nét nghệ thuật và văn hóa khác như hiểu và yêu nhạc đồng quê của Mỹ. <br />Đời sống của một người nhập cư ban đầu buồn và cô quạnh bao nhiêu, qua năm tháng tôi tìm ra sự hài hoà và sự hội nhập đã làm cho tôi thấy yêu đời hơn rất nhiều. <br />Trong đời sống bạn tìm một chỗ trú theo nghĩa nhà ở, an toàn trong công việc làm, tôi bước một bước cao hơn trên con đường đi tìm chính mình trong tình cảm của tôi với nhạc đồng quê của Mỹ. <br />Hy vọng một ngày nào đó bạn gặp lại tôi, bạn hỏi tôi còn thích nhạc đồng quê của Mỹ hay không, tôi vẫn sẽ nói YES. <br />Vành KhuyênVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-37442954300659002962011-10-03T16:46:00.001-07:002011-10-03T16:46:25.842-07:00Cô Dâu Ở Tuổi 46Cô Dâu Ở Tuổi 46<br />Vành Khuyên <br /><br />Chị bạn hỏi tôi, "Ê Trâm, 46 rồi còn làm cô dâu được không Trâm ?". Tôi thấy thú vị, nhìn lên hỏi chị " 50 còn được chứ ở đó mà 46 không được, chị thấy ai mặc áo cưới tuổi này à ? ". Chị ỡm ờ " thì ...thì người bạn trai Mỹ hỏi cưới mà chị chỉ muốn làm giấy tờ rồi sống chung thôi ". Đàn bà rõ khổ, tôi thấy khổ thật chứ không phải chơi. Này nhé, yêu một người, muốn sống chung, thật ra đám cưới là sự chia xẻ hạnh phúc của đôi vợ chồng dù có tuổi hay không, mặc áo cưới hay không không thành vấn đề, có sự công bố trước gia đình, họ hàng, tôi thấy đã là đủ. Vì sợ lời ra tiếng vào mà phải suy nghĩ , trời, lấy chồng chứ có đi buôn gì không đúng đâu à. Tôi được thể hỏi tiếp : " Chị muốn mặc chị cứ mặc, thậm chí trong tiệc chị thay đổi ba bốn cái áo trắng đen gì tuỳ thích em cũng ủng hộ chị chứ đừng nói một cái, còn chị không muốn làm vì nghĩ chị với anh ta hiểu nhau đủ rồi, em ủng hộ luôn ". Chị cười mau mắn " hỏi ai cũng trả lời như Trâm thì chị đã xong lâu rồi, người này nói này, người kia lại nói khác, không dễ tính đâu ". Tôi kết luận với chị " trời, đời chị chứ đời người ta đâu, người ta không chịu trách nhiệm đến đau khổ hay hạnh phúc chị có đâu, chị làm gì chị vui cho cuộc sống của chị em đều ủng hộ. Có tin vui thì báo em nhé ". <br /><br />Kinh nghiệm cuộc đời cho tôi hiểu vợ chồng là duyên số chứ không phải cứ muốn là đươc. Khi còn trẻ lúc yêu, người ta có thể thề sống chết với tình yêu mà còn bỏ nhau hà rầm, khi lớn tuổi kẻ thì lao vào, người thì tránh như tránh tên thợ săn do thất bại của hôn nhân trước. Cái câu hỏi mà họ phải tự hỏi họ là họ có hiểu và có nghiệm ra được làm thế nào nhận dạng được tình yêu chân thật hay không vì cũng như bao hiện tượng khác những gì có thể nhầm lẫn với tình yêu nhiều vô cùng. <br /><br />Trong đời sống, ngoài sách vở ra, tôi thật sự muốn cha mẹ là một nguồn chính thức khác dạy cho con cái mình biết yêu và làm thế nào để nhận dạng tình yêu thật sự. Nhiều cha mẹ cho con cái mình cái ý niệm xem như không tiền, không bằng cấp thì chớ có rớ vào con cái mình nếu con của họ là con gái. Điều đó cũng đúng, chàng trai nào mà không lo nổi cho bản thân thì đúng là còn lo được tới ai. Nhưng liệu bằng cấp và tiền bạc có mua nổi một gia đình hạnh phúc hay không. Người Việt Nam hay nói cái câu có lớn mà không có khôn. Một chàng trai có thể học giỏi, nhiều bằng cấp nhưng về việc quan tâm và quán xuyến gia đình thì không tới đâu vì có thể điều đó nằm ngoài sự quan tâm của anh ta hay trong chừng mực nào đó cũng không ngoa khi nói anh ta đã không được dạy bài học tự mình phải làm cha làm mẹ như thế nào hay phải cải tiến cách làm cha làm mẹ của cha mẹ mình như thế nào, bổ sung những điều gì mà cha mẹ mình đã không làm được cho mình. Như tôi chẳng hạn, nhìn mẹ tôi hầu bố tôi từng bữa cơm, ngụm nước đến cả cây tăm xỉa răng sau khi ăn cơm, tôi thề mai mốt có chồng cũng làm vậy cho anh hiểu sự tận tụy của tôi với anh. Hiểu đâu à, khi tôi làm vậy anh trừng mắt " em làm như anh con nít không bằng, để anh tự lấy nước anh uống ". Ủa, vậy là khen hay chê, làm hay không làm. Hành động đó với cha mẹ tôi là yêu thương, còn với chồng tôi đó lại là xem thường. <br /><br />Tôi đã từng không làm nữa, mà thật tôi cũng không biết phải làm gì để thể hiện yêu thương ngoài việc chung giường, chung mâm với người phối ngẫu của mình. Nếu hỏi tôi tiếc gì khi còn ở chung với cha mẹ, tôi chỉ tiếc mỗi một điều là cha mẹ không dạy được tôi bài học đơn thuần là yêu thương chân thành được thể hiện ra sao. Nếu bản thân tôi được chứng kiến những yêu thương giữa cha lẫn mẹ và cả những ẩu đả cúa cha mẹ, thì liệu tôi có đủ khôn ngoan trong đời để dàn ra cho chính bản thân một đáp án đầy đủ của sự yêu thương thật sự không. <br /><br />Tôi còn nhớ cứ ra đường, trong trường, anh chàng nào thích mình, thấy hợp nhãn, nói chuyện có duyên hay hay là theo và đi cùng. Chẳng thì giờ đâu mà xem xét, yêu thích hay có thì giờ cho chuyện riêng tư để tự tìm xem trong đời sống chung có thể hợp nhau không. Cỡ tôi hồi đó còn chưa biết và tự vẽ ra rồi đời sống riêng sẽ ra sao, bao nhiêu con, ở đâu, làm gì khi lập gia đình. Viễn cảnh đó khi tôi yêu thương ai hầu như hoàn toàn không đặt ra cho tôi câu hỏi nào, yêu là yêu, lấy là lấy, không yêu thì có cho vàng cũng không lấy. Do vậy mà tôi không thích cái câu người xưa vẫn nói cứ lấy đi là hợp à. Câu đó có thể đúng với người xưa khi cả hai bị gả ép không hề biết mặt nhau mà vẫn ăn đời ở kiếp cho đến lúc cái chết chia lìa họ. Xã hội ngày nay đã tiến hóa và văn minh hơn rất nhiều. Trong đời sống chung, nhiều mâu thuẫn, đụng chạm, không được thử thách đầy đủ để đủ sức chịu đựng trải qua những sóng gió trong đời sống chung cùng nhau, hôn nhân đổ gãy liền. Tôi cũng ghét cái câu nói, về già đời sống vợ chồng chỉ còn là tình nghĩa. Sai luôn. Tôi đã từng nhìn thấy hai ông bà cụ dắt tay nhau đi bộ mỗi chiều, đi ăn sáng cùng nhau, vẫn chăm sóc và nhìn nhau thân ái. Nhiều khi tôi còn cảm nhận cái nhìn có khi còn tha thiết hơn nhiều vì họ biết ơn trong đời sống hiện tại họ vẫn còn bên nhau và còn có nhau đến tuổi này. <br /><br />Cái ông hàng xóm gần nhà tôi đến lạ. Lúc rảnh rỗi, tôi mang hai đứa trẻ nhà tôi sang chơi với ông theo lời ông yêu cầu. Mai sáng gặp ông ông lại than tôi làm vậy khiến ông buồn hơn. Trời ơi trời, tôi biết làm sao. Ông bảo lẽ ra ông phải có đời sống như vậy, con cái, vợ chồng bên nhau vậy mà không hoàn không, đời ông chỉ như một cái bóng. Cứ đứng núi này trông núi nọ cho chết. Tìm niềm vui từ niềm vui của người khác cũng là một cách. Không ai, không một ai có thể thay đổi quá khứ thì ông buồn làm gì. Nếu đời sống không cho tôi một đứa con trai và một đứa con gái như hiện tại, có lẽ tôi đã sách bị đi thiện nguyện cho một tổ chức phi lợi nhuận nào đó , không nhà không cửa như hôm nay. Thêm vào đó tôi muốn đề cập tới cái chuyện người Mỹ hay nói " fall in" anh "fall out" of love. Khi con cái đã lớn cũng gần nữa số cặp vợ chồng kết thúc bằng tờ giấy ly dị, họ cho răng tình yêu của họ không còn như thuở trước ( làm sao được đầy đủ như trước mà so sánh chi). Hồi xuân hay triệu chứng mãn kinh của người phụ nữ đóng góp vào chuyện đó thì chỉ còn nhờ sự hiểu biết và thông cảm của cả vợ lẫn chồng chứ không thể từ một phía nào đơn độc được. <br /><br />Trở lại cái chuyện cô dâu tuổi 46, chị còn mãi suy nghĩ và cho rằng đâu phải chị lấy chồng lần đầu, vả lại lấy chị lấy người bản xứ người ta thì họ hàng bạn bè người dị nghị nhiều hơn tán đồng. Họ nói chị theo kiểu gì như là vơ bèo, vặt tép. Người bản xứ thì sao chứ, ăn thua là chồng tương lai của chị, ông ta có tốt với chị hay không; chị có tốt với ông ta hay không khi nhỡ chị hay ông có vấn đề gì về sức khoẻ mà hai người vẫn yêu thương và bên nhau. Lời của ông Toà đọc cho hai người nói theo trước khi nói I DO rất dài mà tôi chỉ còn nhớ mỗi chữ “for sickness and for health” thật đúng vô cùng. Nó nói lên sự đồng cam cộng khổ là điều tiên quyết làm nên một đời sống vợ chồng đúng nghĩa và không ai trong hai người được quên điều đó. <br /><br />Nếu là tôi, tôi suy nghĩ về điều đồng cam cộng khổ này nhiều hơn là điều đời sống phải có đôi, có cặp. Nhưng đôi cặp gì thì cũng phải có tình yêu thương chân thành và đủ mạnh để đi suốt với người bạn đời tới cuối con đường. Dù biết rằng không ai nhìn được tương lai nhưng hiểu được lòng mình và tình cảm của mình trước khi nói I DO thì được chứ tại sao lại không được. <br /><br />Tôi thấy mừng cho chị vì qua những đau khổ của đời sống, chị tìm được một chỗ dựa tinh thần cho mình và mong chỗ dựa đó của chị sẽ là vĩnh cửu. Tôi nói với chị : " Hạnh phúc cho mình chứ cho ai đâu chị, vui buồn gì cũng do mình gieo, trồng và gặt hái, chị có lòng tin cho chị thì em cũng có lòng tin cho đời sống sắp tới của chị ". <br /><br />Tối qua chị báo tin cho tôi tháng tới chị sẽ là cô dâu 46 tuổi. Lễ cưới của chị sẽ tổ chức đơn giản ở một công viên, chị bạn tôi sẽ mặc áo dài trắng, chú rể người bản xứ mặc vest. Chị hỏi tôi muốn làm phụ dâu cho chị hay không, tôi bảo chị để em chạy dọn dẹp cho chị có ích hơn. Chị nghe và đồng ý. <br /><br />Cô dâu 46 tuổi của em, bài viết này dành cho chị và với tình thân mong chị sẽ hạnh phúc trọn vẹn với người chị chọn tới cuối con đường đời nhé.<br /><br />Vành KhuyênVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-81972308353428556912011-10-03T16:43:00.000-07:002011-10-03T16:45:11.235-07:00Tiếng Việt Của TôiTiếng Việt Của Tôi <br />Vành Khuyên <br /><br />Tôi tình cờ đọc được ý kiến một bạn đọc viết dưới bài của tôi phàn nàn về cách tôi dùng chữ. Tôi đã dùng chữ chất lượng thay vì có thể dùng chữ phẩm chất theo người đó là đúng hơn. Khi đọc những dòng chữ này, tôi biết ơn bạn đọc này vô cùng, không phải vì bà ta đúng khi sửa tôi mà tự tận đáy lòng tôi biết ơn trăn trở và suy nghĩ của bà ta trong việc sử dụng ngôn ngữ không chỉ cứ trong bài viết của tôi mà có thể trong các bài viết khác, của các tác giả khác, thế nào và không thể tránh là bạn đọc sẽ gặp phải cái gọi là " sạn " mà tác giả nào đó dù không cố tình đã cho bạn một cảm giác không "đã" hay " chói tai " vì chữ hay từ đó trước năm 75 người ta không dùng. <br /><br />Khi tôi vào đọc tin tức thế giới trên mạng, cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt, nhiều bài viết tiếng Việt thật sự làm tôi bất mãn, dùng chữ rất là sáo rỗng, nhưng rồi sao, người ta có quyền viết như thế, tôi không thể cho tiếng Việt của tôi là thuần tuý rồi đổ cho tiếng Việt hiện tại là sáo rỗng, cho dù 5, hay 10 năm nữa có thể tiếng Việt tại Việt Nam sẽ phát triến theo một hướng mà có thể làm tôi quyết định không dám đọc tin tức từ các mạng bên nhà. Điều đó hoàn toàn là lựa chọn của tôi, tôi tìm chỗ khác đọc chứ sao. Ngôn ngữ không tự nó quyết định sự phát triển mà động lực của nó là chiều hướng phát triển của xã hội, ngôn ngữ tự phát sinh ra những mới mẻ để thích hợp và đóng góp vào những đặc trưng của thời nó sinh ra. Tôi còn lạ gì. <br /><br />Thật sự vào cái mốc 1975, tôi mới 10 tuổi, lúc đó tôi mới học lớp 4. Tiếng Việt có là bao hả bạn. Viết một bài luận tả ngay chính người mẹ mình còn chưa xong. Tôi ở Việt Nam cho tới 24 tuổi thì đi định cư. Tôi có 14 năm tiếp cận với xã hội của chế độ đương thời tại Việt Nam. Phải nói cho công bằng rằng, dù cùng chế độ nhưng xã hội lúc đó rất khác với xã hội tại Việt Nam bây giờ và tôi cũng không thể quy đồng hai giai đoạn khác xa nhau này của cùng một chế độ. Cũng như tôi nghiệm ra nét văn hóa trước 75 mà đa số bạn đọc của Việt báo tiếp cận cũng khác rất xa những gì tôi tiếp cận khi tôi còn là cô bé 10 tuổi. Cũng như không quá đáng lắm nếu nói tiếng Việt của tôi chẳng giống ai. Mà tiếng Việt của bất cứ ai cũng có nét riêng do kinh nghiệm đời sống và văn hóa người đó tiếp cận, so sánh làm sao được. Bảo đừng dùng chữ này, chữ nọ, phải dùng chữ kia vì thời trước dùng như vậy, tôi thấy vô lý vô cùng. Điều đó phạm vào quyền tự do của con người. Tuy nhiên để nói cho công bằng, trong chừng mực nào đó tôi cũng không thể ngăn bạn đọc không có thiện cảm những chữ tôi hay người khác dùng được vì đó là tự do của họ.<br /><br /> <br />Khi mới định cư, nếu bạn cho tôi thổ lộ, tôi sẽ nói với bạn rằng, khổ lắm, tiếng Việt không buồn nhớ, tiếng Anh thì không rành, tôi thật sự không biết mình sẽ tồn tại ra sao trong cái thế giới tôi không còn nhìn ra được chính bản thân tôi là ai. Ít nhất là 5 năm đầu tôi trăn trở vô cùng . Những bà giáo ESL rất tế nhị, không nỡ sửa đỏ loè bài luận tiếng Anh của tôi, nhưng tôi biết, dù có cả 14 năm học tiếng Anh tại Việt Nam, những bài luận đó của tôi còn thua xa một học sinh tiểu học. Nhưng có sao đâu à, tôi vẫn phải viết, vẫn phải tiếp cận, vẫn phải học và hiểu rằng tôi dù có muốn ngừng học cũng không được vì ngừng là chết liền. <br /><br />Khi mới nhận việc tại sở xã hội, cô nhân viên người Việt trước tôi đưa cho bài thi thử việc là một bản đơn tiếng Anh đòi tôi bản dịch bản đó ra tiếng Việt. Thú thật cô biết tôi biết tiếng Việt chứ không phải không, biết theo kiểu nào, nói được, đọc được hay viết được cho người Việt hiểu, chứ không cần viết hay. Thử vậy thôi chứ khi tôi được nhận thì cũng chỉ là người ta đặt lòng tin đại vào tôi và vận may đến với tôi chứ chưa chắc tiếng Việt tôi hay hơn người khác. Nếu tôi không đọc, không viết tiếng Việt khoảng 3 năm lúc mới định cư và trong thời điểm tôi nhận việc tôi cũng chỉ dịch đại văn bản của bài thi họ đưa mà thôi. Bất cứ thứ tiếng nào cũng vậy, dù là tiếng mẹ đẻ, khi bạn không dùng thường xuyên nó cũng mai một đi. Ngoài ra ngôn ngữ là văn hoá, ít nhiều gì cũng có sự bất đồng, nhất là những gì từ thực tế, xã hội Việt nam không có thẻ xanh thì cái tiếng Anh họ gọi là Permanent Resident Card tôi chả biết dịch ra làm sao cả. Tôi dịch trong bản dịch thử việc là thẻ xanh còn đúng ra phải gọi là thẻ thường trú. Nhưng thẻ xanh hay thẻ thường thú gì cũng là theo nghĩa chữ, còn nghĩa về văn hóa, xã hội thì giữa hai đất nước không có tương đồng, ai đến định cư nơi đây mới hiểu thôi. <br /><br />Hệ thống đơn từ cho khách đến xin trợ cấp dù có cố làm đơn giản thì cũng không tránh được những hiểu lầm, người bản xứ còn lầm chứ đừng nói chi người mới nhập cư. Ở đây tôi không bàn tới cái chuyện cố tình lầm. Khi được gửi đơn xin trợ cấp bằng tiếng Anh, những khách người Việt nam của tôi họ phàn nàn không hiểu đơn nói gì. Khi tôi đổi lại gửi đơn bằng tiếng Việt, họ cũng gọi tôi bảo chị ơi em không hiểu. Ủa vậy tôi phải làm sao. Ý họ thật sự là gì tôi không biết nhưng đây không còn là vấn đề tiếng Việt hay tiếng Anh mà là sự sẳn lòng cung cấp thông tin cho nhân viên xã hội chuyển tải vào hệ thống của nhà nước để ra lợi nhuận cho họ. Người Việt nam rất thông minh và sáng dạ, đôi khi sử dụng sự thông minh đó hơn mức cần thiết để nói ra những điều hơi ngớ ngẩn mà tôi chính tôi, trung gian của hai bên, khách và nhà nước, cũng phải kỷ luật và nghiêm minh với chính mình lắm mới tìm ra được cách giải quyết mà không sợ mất lòng họ hay không làm mất lòng tin của sở. <br /><br />Có những điều trong đời không trắng không đen, dù tôi biết đen mà chưa ai biết đen, tôi tự học bài học không nói ra cho tới khi cái người đã từng cho không đen tự xác nhận là đen. Mắc chi tôi phải nói cho mất lòng ra. Tôi rất cám ơn sự tương đối rõ ràng trong luật trợ cấp của Mỹ có thể giúp tôi làm việc công minh mà không sợ bị đổ cho là không biết tiếng Việt hay không đủ tiếng Anh. Tôi có đủ cả, chỉ có người không thích quyết định của tôi nhận định khác đi để mong làm tôi nổi giận. Trước đây tôi cũng dễ nổi nóng, tôi buồn và rất buồn khi cả khách Mỹ, lẫn khách Việt nhận quyết định của tôi mà họ không vừa ý họ dùng những lời lăng mạ bản thân tôi nhiều khi hơn mức cần thiết cho tôi hiểu tôi chả giúp gì cho đời sống đang khốn khó của họ. Tôi đau lòng lắm chứ, đau cho họ chứ không cho tôi. Họ nhìn họ có thể họ đang thiếu nhưng cái cách nhà nước bắt tôi nhìn họ là không thiếu. Như vậy vấn đề là sự khác nhau giữa hai cách nhìn thôi chả dính líu gì tới bản thân và tư cách của tôi cả. Nghĩ được như vậy, tôi mới ngồi ở công việc này tới tháng 6 năm nay là 18 năm rồi. <br /><br />Cũng giống như bạn đọc bảo tôi dùng chữ của Việt cộng, thật sự tôi còn một chữ Việt nào để mà dùng tôi biết ơn chữ đó. Tôi đọc tin tức trên mạng mỗi ngày, chữ nào tôi thích tôi sẽ giữ đó để mà dùng hay có thể tự nó đã đi vào trong đầu tôi hồi nào không hay. Chữ nào tôi không thích hay bản thân tôi thấy không đúng thì có đọc và thấy cả bao nhiêu lần nói thật tôi cũng chẳng dùng làm gì. <br /><br />Tiếng Việt tôi đang sử dụng nó mang bản sắc cá nhân tôi, con người tôi và lòng tự trọng tôi có cho tiếng mẹ đẻ khi tôi đang sống tha hương. Ai không thích chữ tôi dùng đều có quyền nói lên suy nghĩ của họ. Tuy nhiên khi thấy tôi dùng đi dùng lại xin đừng phật ý và cho đó là không đúng và quy tôi vào một thể chế chính trị nào đó. Lý do là vì vốn tiếng Việt đó là từ cá nhân tôi, bạn không dùng vì bạn cho đó là từ của Việt cộng là quyền của bạn. Chữ nghĩ nó chả có tội gì cả, nó chả mang một màu sắc chính trị nào hết, chỉ có con người gán cho nó màu sắc đó vì họ muốn mà thôi. <br /><br />Tôi chẳng là nhà văn, nhà thơ chi, tôi chỉ nguyện làm một người Việt đúng nghĩa trên mảnh đất đã cho tôi rất nhiều cơ hội được hiểu chính tôi là ai trong cuộc đời này. <br /><br />Xin cảm ơn một ngày nữa tôi có trong tầm tay, được viết, được đọc và được cảm tiếng mẹ đẻ cúa mình như ngày hôm nay. <br /><br />Vành KhuyênVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-48491654352148680392011-02-20T21:24:00.001-08:002011-02-20T21:25:43.153-08:00I Have No FeelingI Have No Feeling <br />Vành Khuyên <br /><br />I have no feeling any more <br />One minute you are fine <br />Next minute I am on fire <br />We are different somehow <br /><br />I tried to tell you<br />Any minute I was blue <br />You took it like a joke <br />It was very hard to go thru <br /><br />Goodbye my sweetheart <br />The toughest thing I do <br />I will remember the goods <br />From everything with you.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-5994114138358750302010-05-25T06:41:00.000-07:002010-05-25T06:42:04.760-07:00vkTên thật là Trần Thị Ngọc Trâm <br />Năm sinh: 1965 .<br />Thương : sự tế nhị ,thành thật , thẳng thắn ,<br />Ghét : các trò nhục mạ cá nhân qua văn chương <br /><br />Từng viết qua các bút hiệu Vành Khuyên , Quang Ngọc , Hà Xuyên , Vân Quỳnh <br /><br />Tham gia viết từ năm 2000 và thả sáng tác tại các site đi qua vừa đủ để ngán ngẩm không muốn viết nữa nhưng thật kỳ là vẫn còn viết . <br /><br />Sở thích , trúng số độc đắc , khỏi làm gì ngồi viết không chơi cho vui . <br /><br />Sở trường : Truyện ngắn, thơ chỉ làm theo cảm hứng <br />Thơ tôi không làm theo luật do không biết luật , tuy nhiên với tôi , thơ là cảm xúc nhất thời , nhiều khi tôi còn không tin mình làm được thơ nên dù làm thơ tầm bậy , tôi vẫn để đó chơi cho tươi mát cuộc đời , chả dám đem nó đi đâu.<br /><br />Cuộc đời viết lách thì chả có gì nổi bật , chỉ ghét sự khoa trương , coi ta đây là nhất , hơn thua hay dở phụ thuộc vào cảm giác mỗi người , cảm giác đó lại phụ thuộc vào lúc người ta khoẻ hay ốm đau bịnh tật gì đó . <br /><br />Tôi đi trong đời với một lòng tin , người viết cũng như một thầy thuốc , mang tới cho người đọc những liều thuốc tinh thần , chữa lành cho họ những vết thương lòng đang còn âm ỉ dày vò họ , làm sáng lên một ngày của họ , làm cho họ cảm thấy trong cuộc sống còn có cái gì đó để mà vui, và vịn vào , giúp họ phải mạnh , giúp họ đứng vững và giúp họ tìm ra chính bản thân họ là ai qua bài viết . <br /><br />Người viết cũng còn là một diễn viên trên sân khấu có thể làm cho người ta ghét , thương , căm và giận . Ai muốn sao tuỳ hỷ . Người viết phải tạo cho người đọc cảm xúc , hay người đọc không còn cảm xúc tìm lại được cảm xúc là mục tiêu duy nhất của tôi . <br /><br />Còn gì nữa , tôi là một người chẳng ra gì , đi trong cuộc đời , tôi coi thường tất cả , cái tôi trọng nhất là sự đơn giản , thành thật và tình người . <br /><br />Không có những điều đó , đời sống là vô nghĩa . <br />Tiểu Sử Chi Tiết <br />Sinh năm 1965 tại Sài Gòn trong gia đình ba là quân nhân, mẹ buôn bán nhỏ tại chợ Bình Tây.<br />Cấp I học tại trường Nguyễn Tri Phương, Q10 gần sân vận động Thống Nhất<br />Cấp II học tại Nguyễn Chí Thanh gần ngã sáu Chợ Lớn cho tới lớp 8<br />Từ lớp 9 cho tới lớp 12 học tại Nguyễn An Ninh quận 10 gần Bến Xe Lê Hồng Phong <br />Năm 1980 tham gia lần đầu tiên sinh hoạt viết lách tại Câu lạc bộ sáng tác của tòa soạn báo Khăn Quàng Đỏ tại thành phố Sài gòn, sinh hoạt được gần một năm thì nghỉ vì phải lo chuyện học thi vào đại học <br />Thi Đại Học 3 lần vào có một khoa Khoa Anh Văn Trường Đại Học Tổng Hợp nhưng không đậu, lần thứ ba jkho^ng đậu được chuyển vào Trung Học Văn Hóa Nghệ Thuật khoa Thư Viện, học được một năm, chán, nghỉ học thi lại vào Đại Học cũng Khoa Anh Văn, lần này thiếu 1/2 điểm được nhận vào nhưng không phải chính quy mà hệ tự đào tạo đóng học phí theo học kỳ. Học tới học kỳ I năm thứ hai nghỉ học đi định cư tại Salem, Oregon.<br />Đến Mỹ 1990, tốt nghiệp A A năm 1992 , dự tính trở thành nhân viên Criminal Justice nhưng có những biến động trong cuộc sống nên từ bỏ Salem , lên thành phố lớn Portland cũng tại Oregon đi học tiếp và theo đuổi ngành Ngôn Ngữ Học <br />Cùng năm định cư tại Portland nhận được công việc làm nhân viên xã hội cho sở xã hội thành phố Beaverton, từ đó vừa đi làm vừa đi học cho tới 1996 ra Cử Nhân với hai phân ngành Ngôn Ngữ Học và Giao Tế.<br />Cuộc sống cá nhân biến động rất nhiều cho tới năm 2000 bắt đầu viết đầu tiên tại site Đất Việt, những bài viết từ 2000 đến 2003 đều ở đó, sau đó qua Tuổi Trẻ Cười, Trinh Nữ , Đặc Trưng, Gạch Nối OnLine rồi Tetet, sau đó đi đâu cũng thấy con người giả dối , chán quá định cư tại Trinh Nữ cho đỡ nhức đầu.<br />Dù viết chơi cho vui, nhưng người viết đặt rất nhiều tâm huyết và tình cảm của mình trong bài, mong những tâm hồn đồng cảm sẽ tự tìm thấy cho mình những an ủi, động viên để đi tiếp trong cuộc sống <br />Từ bỏ mộng làm nhà văn vì thấy đó chỉ là danh hảo, mình như thế nào mình biết đủ rồi, hai tiếng nhà văn làm cái đầu mụ lại, viết là phải hay, nghe không đặng, thà làm dân dã sướng hơn.<br />Trong đời ghét nhất ba cái trò sạo sự của những kẻ ham danh, đóng kịch, giả nhân, giả nghĩa, đi đâu đụng cũng tránh đi chỗ khác cho yên thân.<br />Không biết còn viết được bao lâu nữa , nhưng còn thở là còn viết và hy vọng chỉ tạo ra thêm của cải tinh thần cho riêng mình.<br />Mai đây khi ai còn nhớ tới tôi như Vành Khuyên, hãy nhớ bằng tấm lòng của một con người nhân ái , tôi không sợ dị nghị, không sợ tai tiếng, không sợ chi hết, chỉ sợ lòng người không còn đủ thật cho nhau ngay khi đứng trước phần mộ nhau thì chán quá đi hả. <br />Cuộc sống chỉ đáng quý khi có tình người, tình đồng loại. Hãy sống bằng trái tim của mình.<br /> <br />Đây là những nhận xét ba dòng từ những người bạn tôi quý nhất <br />Song Giang : Chân thành nên trực tính, trực tính nên oan khiêng , oan khiêng nên phiền muộn <br />Anh Hàn Lệ Nhân :<br /> Sau hơn sáu năm gác tù và nằm nhà đọc sách, tôi quyết định leo lên sân chơi chữ nghĩa trên Internet từ cuối năm 2003. Trang Web tiếng Việt đầu tiên tôi đăng nhập là Trinhnu.com và qua đó tôi quen biết thêm nhiều bạn văn mới, trong đó có Miên Thụy và Vành Khuyên là hai người bạn tôi thường xuyên liên lạc và dù chưa gặp mặt, lần hồi chúng tôi trở nên thân tình. Hai tiếng thân tình ở đây hàm ý chúng tôi tuy tuổi tác, phái tính có dị biệt nhưng rất thoải mái khi trao đổi, tranh luận, tâm tình học hỏi lẫn nhau trong mọi vấn đề, tư hay công, văn nghệ cũng như xã hội, chính trị. Riêng đối với Vành Khuyên, qua văn thơ mà tôi đã được đọc và đặc biệt qua các trao đổi bên lề, tôi cảm được Vành Khuyên là một người viết sống thực với chính mình và biểu hiện cái thực đó vào chữ nghĩa, không trau chuốt, không đỏm dáng, không lườn lẹo như thường tình vốn thích cu ky làm đẹp câu văn, câu thơ với chủ ý trước hết và sau cùng cốt sao vừa lòng người đọc. <br /> <br /><br />Lúc mới tìm đọc Vành Khuyên, bắt gặp vài nhóm chữ thường xuyên được lặp lại trong hầu như mỗi bài viết, tôi hoàn toàn không chút dị ứng, ngược lại nhờ đó tôi khẳng đoán Vành Khuyên gốc Miền Nam. Vài bạn văn, khi nhận định về Vành Khuyên, nói với tôi là Vành Khuyên "hơi tửng" nên có lối viết tuột luột, táo tợn... Tôi chưa bao giờ tỏ ý đồng tình hay phản bác đối với các nhận định trên vì với tôi, đó mới chỉ là Phê chứ chưa là Bình. Phê, ai làm cũng được. Bình, chưa chắc. Tôi vẫn nghĩ, đọc văn đọc thơ trước hết phải dọn sẵn cho mình tấm lòng thông cảm, càng rộng càng tốt, thiếu sự thông cảm thì chẳng thà đừng đọc hoặc giả lỡ đọc thì quên đi hay giữ im lặng. Cái "tửng" của Vành Khuyên đổi gì tôi cũng đổi, bán mấy tôi cũng mua. <br /><br /> <br /><br />Nếu quả thật văn là người thì, theo tôi, Vành Khuyên trong đời thường cũng như trong đời văn, do ít gặp sự thông cảm thường tình nên hằng khao khát sự đồng cảm từ trong gang tấc cận kề đến vạn dặm xa xôi...] <br /><br /> <br /><br />Hàn Lệ Nhân. <br /><br /> <br /><br />Phạm Ngọc Quỳnh Trang <br /><br /> <br /><br />Bà là người "năng động", có 1 chút nam tính , hông thi'ch chuyện "ba đía",<br />đứa nào mà làm bà "sùng máu" thì bà "bằm" cho như `tử <br /><br /> <br /><br />Nguyên Đỗ <br /><br /> <br /><br />Chị Vành Khuyên, một nhân viên xã hội, làm biên tập viên của Giao Mùa đã lâu rồi, <br />và cộng tác với nhiều diễn đàn trên mạng lưới. Chị lăn lội, từng trải với đời, đã thấy, nghe, tiếp xúc với nhiều người mọi giới nên phần nào thơ văn cũng phản ảnh cuộc sống chị đã giao tiếp và nhận thức. Thơ văn chị viết rất nhiều, văn hay hơn thơ, phong phú, có nhiều sắc thái, có khi tế nhị, có khi thẳng đến độ táo bạo, văn có những bài viết rất hay nhưng cũng có những bài hơi...quá thật, không được viết kỹ lưỡng cho lắm. Tính tình chị thẳng thắn, dễ bốc đồng và hờn giận, ai không quen lâu hay thông cảm có thể hiểu lầm là nhà văn này tửng tửng bất thường, nhưng chị có một tâm hồn quảng đại, giao thiệp rất rộng, và cũng mau hết giận... <br /><br /> <br /><br /> <br /><br /> Con người ngay thẳng, bộc trực, mau tức, mau quên bẵng!<br />Văn xuôi phong phú, dồi dào, đủ khía cạnh, và rất thực!<br />Thơ phú tùy hứng, phóng khoáng, không gò bó, thích tự do, !<br /><br /><br /><br />Chị Hiền Vy <br /><br /> <br /><br />1) Người đàn bà trẻ, với mái tóc ngắn... nhìn hiền nhưng lại rất buồn...<br />2) Văn phong thành thật, không che dấu, không đánh bóng...<br />3) Tính tình thẳng thắn, không xua nịnh, không sợ ai... nên luôn bày tỏ thật lòng mình, khiến nhiều người không hiểu...<br />4) Tôi quen VK trên những diễn đàn, đã nói chuyện qua phone với VK và nhận ra là giọng nói của VK hiền lành, ấm áp, không như lời văn của VK làm đôi lúc người đọc tưởng VK rất... con trai.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-80691747496954136492010-04-14T23:05:00.001-07:002010-04-14T23:05:40.010-07:00TrôiTrôi <br />Vành Khuyên <br /><br />Em lạ sao cứ để tình mình trôi <br />Về bến anh, không neo đậu <br />Không hứa hẹn gì<br />Dù rất nhiều cảm xúc đậm ghi.<br /><br />Tình mới đến đã nhìn được kết thúc <br />Giữa điểm tan lại tận rõ sum vầy <br />Cuộc đời này, tan hợp thế mà hay<br />Anh và em, cận lối, không cận tình, chẳng nhìn ra lối thoát. <br /><br />Những đêm vui, những ngày dài <br />Bên nhau, nghĩ về nhau <br />Hai con người, hai thế giới <br />Thế giới nào là của cả đôi ta <br /><br />Thuộc về nhau, những chan hoà bất tận.<br /><br />------------------------<br /><br />Floating <br />Vành Khuyên <br /><br />So surprised I let my love floating <br />To your side no promising <br />You and I keep floating <br />Between us so much strong feeling exist.<br /><br />Love is just there, I can see the end <br />Near the end I can see we can’t stand to separate<br />What a love in this world <br />So near, so far, you and I seem no way to get out.<br /><br />Lovely nights are mixed with longer days<br />Think of each other <br />You and I, two persons, two so different worlds<br />Still believe some space in the middle belongs to both <br /><br />So I hope joys and happiness will never end, DarlingVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-30889816809894662352010-04-01T22:48:00.001-07:002010-04-01T22:48:43.722-07:00JokeJoke <br />Vành Khuyên <br /><br />You turned my love into a joke <br />So painful no tear could fall <br />I remembered all you said a lot <br />Pretty tangible heartache couldn't hold. <br /><br />I asked myself why?<br />The thing we had was so love alike <br />I wanted to treasure it <br />My life seemed so fine<br /><br />You can joke about anything <br />My accent, my English, my wandering <br />But one thing I don't want you to joke <br />The love for me you pretended<br /><br />Not worth to go through <br />My sorrows and all blues <br />Your pretense created <br />As hell I've been thru <br /><br />No joke or else I've been moved. <br /><br />---------------<br /><br />Trò Đùa <br /><br />Anh biến tình yêu của em thành trò đùa <br />Thật khủng khiếp đến độ em không còn muốn khóc <br />Em nhớ lại tất cả những điều anh từng nói <br />Trùng khớp vô cùng trái tim có muốn cũng không còn biết đau <br /><br />Em tự hỏi em tại sao <br />Những gì có giữa em và anh sao giống tình yêu quá đi<br />Em muốn giữ mãi <br />Dù có đối trá, cuộc sống của em dựa vào đó vẫn đẹp vô cùng <br /><br />Anh có thể đùa trên bất cứ điều gì<br />Giọng nói, tiếng Anh hay em cứ luẩn quẩn trước cửa nhà anh <br />Nhưng một điều em không bao giờ muốn anh biết thành trò đùa <br />Đó là tình yêu giả vờ anh đã làm bấy lâu nay <br /><br />Em không đáng phải chịu đựng những điều như thế <br />Đau khổ và buồn bả <br />Từ sự dối trá của anh mà ra <br />Em như bị đày xuống địa ngục <br /><br />Anh đừng dối em nữa, em đau khổ lắm .VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-81500624547910506962010-04-01T13:30:00.000-07:002010-04-01T13:32:17.583-07:00Chuyện Tình Người Hàng Xóm Của TôiChuyện Tình Người Hàng Xóm Của Tôi <br />Vành Khuyên <br /><br />***<br />Tiếng chuông cửa gọi giật khi tôi đang chiên chả giò trong bếp. Sợ chả giò cháy, tôi chờ chút cho chả giò già thêm tí nữa, vớt ra, tắt bếp rồi mới ra mở cửa xem ai. <br /><br />Thì ra ông hàng xóm, tôi hỏi ngay " chuyện gì thế ông ? ". Ông hàng xóm cười thân thiện rồi bảo tôi " bà rảnh không, tôi mời bà qua nhà " . <br />Giờ ăn tối, hai đứa nhỏ đã ăn tối tại nhà bác giữ dùm cho tôi, chỉ còn tôi chưa ăn thì cũng dễ tính, nhưng tôi ngại quá. <br /><br />Người hàng xóm này đã từng có mặt tại Việt nam, nếu đúng như ông nói lúc ông qua Việt nam tham chiến thì tôi mới 3 tuổi. Dù gì lúc này tôi cũng tứ tuần rồi, nhỏ lớn gì không cần biết chứ tôi có còn 3 tuổi đâu mà ai gọi cái đi liền. <br />Tôi hỏi ông " để làm gì ông ạ, rồi mau mắn , qua gặp vợ cũ của ông thì dạ ông để khi khác, qua gặp người tình của ông thì tôi nghĩ chắc không phải lúc, còn qua làm gì khác ông để tôi ăn tối xong rồi qua được không ? " Ông bật cười khi nghe câu trả lời của tôi rồi chỉ chậm rãi trả lời " Tôi muốn bà gặp một người, đúng, bà sẽ ngạc nhiên lắm ". Tôi nói với ông " ông về đi, tôi mang dép qua liền ạ ". <br /><br />***<br /><br />Vừa vào nhà ông, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy một người phụ nữ Việt nam ngồi ngay phòng khách nhìn tôi cười thân thiện. Tóc bà bạc trắng, đeo kính lão vừa vặn nhìn hiền và học thức vô cùng. Tôi thầm nghĩ và mừng dùm ông hàng xóm vì cái bác này nhìn hay ghê, cái ông hàng xóm này coi vậy mà may. <br />Chưa định chào bác ra sao, ông hàng xóm hỏi tôi " bà còn nhớ cái bài thơ tiếng Anh tôi nhờ bà dịch không ". Mọi lúc khác ai hỏi gì tôi đều suy nghĩ rồi mới trả lời, nhưng đang đói, theo thói quen, ai hỏi gì tôi bật ra ngay câu trả lời cho điều mình biết lúc đó thôi. Tôi nhanh nhẩu, " dạ bài nào ạ ". Tôi dò lại trí nhớ của mình, cũng nhớ đâu đó, mang máng, ông hàng xóm này có cho tôi đọc bài thơ tiếng Anh rồi nhờ tôi dịch dùm. Phải mất cả hai ba tuần tôi mới đưa lại vì tôi bận con cái và các hoạt động ngoài giờ học của con. Đường mòn trí nhớ dẫn tôi về với chút ít ý tưởng của bài thơ đã đọc còn xót lại. <br />Cái thời trước cũng lạ, yêu nhau viết tặng nhau bài thơ mà nghĩ là cho đọc thơ chơi thôi còn chả có tình ý gì. Như cái thời của tôi, ai công không đâu mà làm như vậy. Lúc đó ông hàng xóm nói với tôi ông nghĩ chỉ là trao đổi về văn hóa với người phụ nữ Việt nam đó ông rất thích còn ông không nghĩ bà thích ông và nếu ông đến với bà thì không chắc bà dám từ bỏ xứ sở quê hương theo ông nên đã tự dối mình rằng ông không có tình ý gì chăng. <br />Tiếng ông hàng xóm " Khi bà đưa lại cho tôi bài thơ dịch đó, tôi đăng nó trên một website và thời gian trả lời cho tôi một câu trả lời rất đáng giá. Tôi tìm lại được người bạn xưa kia". Ông chỉ về người phụ nữ bí mật trước mắt tôi và bảo " tác giả bài thơ bà dịch đó ". Tôi vô cùng ngạc nhiên, trời, hóa ra là vậy ". Chỉ biết rằng tôi mừng cho ông, giờ thì đói rồi, tôi còn giữ lại bản lưu của bài thơ, về đọc lại chắc sẽ nghiệm ra nhiều điều. Xin phép hai người, tôi đi về không ngớt tự hỏi mình ủa chỉ có bài thơ dịch mà ra cớ sự hay thế cơ à. <br /><br />***<br />Ông hàng xóm này là người rất siêng việc, sau nhà ông trồng đủ thứ. Ông bảo tôi có ăn bông cải, cà rốt hay bất cứ rau quả gì cứ nói ông, ông có ông đưa. Thật sự tôi hay đi chợ farm gần nhà. Thấy mấy người trồng trọt cực khổ kiếm chả mấy đồng, thôi thì thà làm thất vọng ông hàng xóm còn hơn là để mấy cái chợ farm đóng cửa. Thật sự thì tôi không mua thì mấy cái chợ đó cũng chẳng đóng nhưng thấy ông hàng xóm nhiệt tình cho thì lấy cũng lấy một lần thôi chứ mặt mũi đâu lấy hoài. <br /><br />Có ngày ông hàng xóm để ngay trước cửa nhà tôi cả túi đậu cô ve. Đồ ông trồng mới hái và tươi nên luộc rất ngọt. Mà ngon thật chứ, những ngày tôi có rau quả ông cho tôi rất thưởng thức những bữa ăn và thấy rất xứng đáng cho một ngày vất vả tôi có. Ngày ông đưa cho tôi xem bài thơ, tôi đọc sơ qua còn dám hỏi ông " ông lượm trên nét hay sao ?" . Ông cười chọc tôi " không, bài thơ này tôi có lâu lắm rồi, một người tôi rất quý tặng cho tôi bà ạ ". <br /><br />Tôi đọc xong, hỏi ông, " ông còn liên lạc không, bà ta ở đâu rồi ". Ông tiếp " bà sẽ rất lạ là người phụ nữ tặng tôi bài thơ này là người Việt Nam," Nghe tới đây, tôi bắt đầu biết sắp có liên quan gì tới tôi liền, tôi hỏi ông " dạ coi chơi hay làm gì ạ ? " . <br /><br />Ông hàng xóm thật lòng " bà dịch dùm tôi ra tiếng Việt được không ? ". Tôi vô cùng ngạc nhiên " tại sao ạ , ông có đọc được đâu ?". Ông cười " thật tình tôi nghĩ tôi thất bại khi bị nghĩ không hiểu bài thơ đó nên bài dịch tiếng Việt sẽ giúp cho tác giả bài thơ nếu tôi tìm được có thiện chí liên lạc với tôi hơn bà ạ ". Trời, dân tình báo có khác, ông còn hiểu được đối phương nghĩ gì dù muộn vì lẽ ra phải hiểu từ ba mươi mấy năm trước nhưng có còn hơn không. Tôi cầm bài thơ, hứa sẽ đưa lại cho ông sớm. <br /><br />***<br />Những ngày sau đó, gặp ông, ông kể tôi nghe ông chỉ đến Việt Nam có 9 tháng. Ông gặp gỡ thường xuyên với cô Như người viết bài thơ đó. Cô Như là nhân viên tại Đại Sứ Quán Mỹ tại Sài gòn và hay chào ông thân thiện những ngày ông có công việc tiếp xúc với nhân viên tại văn phòng toà đại sứ. Ông và cô Như có dự tiệc chung vài lần và cô đưa cho ông bài thơ đó trong lần chót gặp nhau trước khi ông về lại Mỹ. <br />" Tôi về lại Mỹ rồi thì không thể nào gạt bà ấy ra khỏi đầu tôi được bà ạ. Tôi lấy bài thơ ra đọc và càng hiểu về tính cách và kiến thức của một người thiếu nữ Việt nam vừa lễ phép dù rất rụt rè bề ngoài, vừa mạnh dạn trong ý tưởng và suy nghĩ như tình cảm thành thật trong bài thơ. Tôi tiếc cho thời gian còn ở Việt Nam đã không nói lời gì với cô ấy. Rồi cuộc sống cuốn tôi đi, tôi lập gia đình mà lòng đôi khi vẫn khắc khoải cho một bài thơ hay cho một người phụ nữ đã từng có lòng với tôi ". <br /><br />"Ông ly dị vì lý do đó hay sao " tôi tò mò . " Không, vợ của tôi là người yêu đầu tiên khi tôi còn học trung học, chúng tôi rất hạnh phúc trong năm năm đầu và cho tới giờ này tôi cũng không rõ tôi đã làm vợ tôi buồn từ bao giờ để cô ấy phải thay lòng với tôi. Có điều tôi hiểu mình có thể yêu một người say đắm và không bao giờ quên họ, cùng một lúc vẫn biết ơn một người phụ nữ đã từng yêu mình mà mình không đáp lại được như tôi biết ơn bà Như ". <br /><br />Cô Như qua đây theo diện nhân đạo là nhân viên cũ của chính phủ Mỹ. Cũng không tiện cho tôi hỏi họ đã tìm lại được nhau qua website nào nhưng một điều may mắn là cô Như ở ngay Seattle, WA nên ông hàng xóm của tôi rất dễ dàng có cơ hội và điều kiện mời cô Như xuống tận Salem, OR thăm ông. <br /><br />Trong thâm tâm tôi cũng không ngờ có một cuộc hội ngộ bất ngờ như vậy từ một bài thơ dịch và bài thơ nguyên tác tôi có hân hạnh được đọc. <br /><br />***<br />Cái đời tôi buồn nhưng có những chuyện viết lách làm nên những điều vui hay giải toả được điều buồn bã cho người khác tôi cũng cảm thấy mình may mắn dù thật tâm tôi mong cuộc đời mình may mắn hơn như vậy nhiều. <br />Nhưng thôi, có được bao nhiêu tôi biết ơn đời sống bấy nhiêu, nếu không muốn nói là biết ơn vạn lần.<br />Bài thơ ấy như sau <br /><br />The Unsaid Love <br /><br />I came to you by unsaid love <br />Your caring, your tenderness made me drunk <br />And I felt you in my heart <br />For the love I used to hunt.<br /><br />To come nearer <br />Being hurt and being weak <br />I try to avoid, upon my surprise<br />My heart just felt more aches <br /><br />I love you, I love you <br />If it sounds nonsense to you <br />It's nonsense to me too <br />But I know I love you somehow <br /><br />For who I am, who you are now <br />The unsaid love seems strange <br />I wake up and go to bed with pain <br />Restless with the unsaid love - be felt by you <br /><br />The time will come <br />When you understand mine <br />Wish I was not so far away <br />I have you next to me to hold <br /><br />Treasure my unsaid love unfold. <br /><br />---------------------------<br /><br />Tình Yêu Chưa Nói <br /><br />Em đến với anh bằng tình yêu chưa nói <br />Sự chăm sóc và ân cần của anh đã đánh gục em <br />Em cảm được điều đó tận đáy lòng <br />Vì em từng ao ước được như vậy. <br /><br />Muốn lại gần anh hơn để thổ lộ<br />Dù biết rằng như thế là yếu đuối và có thể bị anh từ chối <br />Em đã cố gắng quên đi, nhưng lạ thay<br />Em lại thấy đau lòng hơn chẳng vơi đi tí nào <br /><br />Em yêu anh, em yêu anh <br />Nếu điều đó vô nghĩa với anh <br />Nói thật nếu anh không cảm được, nó cũng vô nghĩa với em <br />Nhưng em vẫn biết em yêu anh <br /><br />Ở vị trí anh và vị trí của em bây giờ <br />Hai tiếng tình yêu nghe sao lạ lẫm<br />Em thức dậy mỗi sáng bằng sự khắc khoải <br />Của tình yêu em dành cho anh chưa có cơ hội thố lộ <br /><br />Em tin rồi ngày đó sẽ tới <br />Anh sẽ hiểu được tình yêu của em <br />Ngày đó em ước sao em vẫn thật gần <br />Để được ôm anh trong vòng tay <br /><br />Cảm được anh trân trọng tình yêu chưa nói của em anh ạ. <br /><br /><br />***<br />Lâu rồi tôi cũng không có dịp nói chuyện lại với ông hàng xóm để hỏi thăm về cô Như ra sao, cô có gia đình chưa và ông và cô Như có thể làm nên một chuyện lâu dài nào khác không. <br /><br />Dù gì thấy một người ngoại quốc trân trọng chữ viết của dân tộc mình qua sự quý trọng tình cảm và kiến thức của một con người như cô Như tôi cũng thấy tự hào lây. <br /><br />Lịch sử tạo ra những sự chia cách thì cũng chính lịch sử tạo ra những cuộc hội ngộ từ những chi tiết rất nhỏ, rất thật tình của từng con người một có cơ hội trao đổi và có thiện chí muốn xích lại gần nhau hơn. <br /><br />Tôi thật sự quý cái thời của ông hàng xóm của tôi và cái thời của cô Như.<br />Tôi cũng cám ơn cha mẹ đã sinh ra tôi ở cái thời của tôi và cho tôi chứng kiến và góp phần vào những điều vui nho nhỏ như vầy. <br /><br />Thì ra tôi cũng hoàn thành chút chút ước mơ trở thành dịch giả của mình đó chứ, dù chắng tên tuổi gì. Thế cũng vui rồi bạn ạ. <br /><br />Vành KhuyênVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-68183809368426877432010-03-30T23:26:00.001-07:002010-03-30T23:28:18.331-07:00The Unsaid LoveThe Unsaid Love <br />Vành Khuyên <br /><br />I came to you by unsaid love <br />Your caring, your tenderness made me drunk <br />And I felt you in my heart <br />For the love I used to hunt.<br /><br />To come nearer <br />Being hurt and being weak <br />I try to avoid, upon my surprise<br />My heart just felt more aches <br /><br />I love you, I love you <br />If it sounds nonsense to you <br />It's nonsense to me too <br />But I know I love you somehow <br /><br />For who I am, who you are now <br />The unsaid love seems strange <br />I wake up and go to bed with pain <br />Restless with the unsaid love - be felt by you <br /><br />The time will come <br />When you understand mine <br />Wish I was not so far away <br />I have you next to me to hold <br /><br />Treasure my unsaid love unfold. <br /><br />---------------------------<br /><br />Tình Yêu Chưa Nói <br /><br />Em đến với anh bằng tình yêu chưa nói <br />Sự chăm sóc và ân cần của anh đã đánh gục em <br />Em cảm được điều đó tận đáy lòng <br />Vì em từng ao ước được như vậy . <br /><br />Muốn lại gần anh hơn để thổ lộ<br />Dù biết rằng như thế là yếu đuối và có thể bị anh từ chối <br />Em đã cố gắng quên đi, nhưng lạ thay<br />Em lại thấy đau lòng hơn chẳng vơi đi tí nào <br /><br />Em yêu anh, em yêu anh <br />Nếu điều đó vô nghĩa với anh <br />Nói thật nếu anh không cảm được, nó cũng vô nghĩa với em <br />Nhưng em vẫn biết em yêu anh <br /><br />Ở vị trí anh và vị trí của em bây giờ <br />Hai tiếng tình yêu nghe sao lạ lẫm<br />Em thức dậy mỗi sáng bằng sự khắc khoải <br />Của tình yêu em dành cho anh chưa có cơ hội thố lộ <br /><br />Em tin rồi ngày đó sẽ tới <br />Anh sẽ hiểu được tình yêu của em <br />Ngày đó em ước sao em vẫn thật gần <br />Để được ôm anh trong vòng tay <br /><br />Cảm được anh trân trọng tình yêu chưa nói của em anh nhéVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-58671959064298354432010-03-28T23:31:00.000-07:002010-03-28T23:32:10.104-07:00Tình Yêu Vĩnh CửuTình Yêu Vĩnh Cửu<br />Vành Khuyên <br /><br />Tình yêu em dành cho anh dường như vĩnh cửu <br />Ngày hay đêm, đêm hay ngày <br />Em luôn nghĩ về anh hay cầu cho tình yêu đôi ta<br />Chính em làm em ngạc nhiên về điều đó <br /><br />Những kỷ niệm đẹp lẫn xấu hiện về <br />Dưới ánh nắng mặt trời, trước bờ biển rộng Thái Bình Dương <br />Em nhớ anh vô bờ bến và đã hét lên ba tiếng " Em yêu Anh" <br />Dù em biết, em chỉ có thể nói chứ không làm gì hơn được <br /><br />Giờ thì em đã tin tình yêu vĩnh cửu tồn tại, dù anh chẳng yêu thương em <br />Dù biết tình yêu em dành cho anh một chiều <br />Ngày qua ngày vẫn cứ thấy yêu thương anh hơn <br />Chỉ cầu mong điều em mong ước sẽ thành sự thật, anh trở về bên em và yêu em thật sự <br /><br />Em rất yêu thương anh, người yêu dấu ạ .VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-49131214312064625972010-03-28T23:22:00.000-07:002010-03-28T23:25:22.087-07:00Forever LoveForever Love <br />Vành Khuyên <br /><br />My love for you seems forever love <br />Day and night, night and day<br />Thinking of you or praying for our love <br />I have been surprised myself.<br /><br />Bad memories came back _ Joyful memories came back<br />In the sunshine, in front of the Pacifice Ocean<br />Missing you so much, I said to myself " I love you" <br />Even I knew, after that, nothing I could do <br /><br />Forever love exists even though you are not the right man for me <br />I knew my love was just a one-way street <br />But I recognize day by day, I keep loving you.<br />Anh hope my wish fulfilled, you came back and love me, indeed. <br /><br />I love you so much, my Darling.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-10593629323372661292010-03-15T15:42:00.000-07:002010-03-15T15:44:38.878-07:00Có Gì Hơn ThếCó Gì Hơn Thế <br />Vành Khuyên <br /><br />Có gì hơn thế <br />Giữa chúng ta, hai con người, hai vật thể <br />Cô đơn trong vũ trụ này <br /><br />Ngày qua ngày <br />Những buồn vui đi qua<br />Không định được, cái nào của mình hay của người ta nữa <br /><br />Có gì hơn thế <br />Những rong ruổi đời thường <br />Được, thua, cười, khóc, nghĩ lại mà thương <br /><br />Ta vì ta giữa thế gian này <br />Ta vì ai mà trống trải đôi tay <br />Cuộc đời này còn gì để giữ <br /><br />Thôi thì cứ trôi <br />Hai con nước dù có chảy ngược <br />Cũng sẽ gặp nhau cuối nguồn <br /><br />Anh và em<br />Còn có gì hơn thế. <br />Anh yêu thương<br /><br />---------------------<br /><br />Anything More Than Things Between Us <br /><br />Anything is more than nothing now<br />Between us, two persons, two creatures <br />Seem so lonely in this universe.<br /><br />Day by day <br />Joys and sorrows are tasted <br />Sometimes, couldn’t figure out any from each belongs to whom<br /><br />Anything is more than that <br />Chasing aimless purposes in life <br />Win, lose, smile, cry- so pity on ourselves <br /><br />We live for us in this world <br />Or for whom but still owe empty hands <br />What is worthy to maintain? <br /><br />No choice but keeping going <br />You and me- two- different- ways of rivers <br />Join at the end of the same source anyway.<br /><br />So my Darling <br />Anything is more than things currently between usVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-58700934580110480012010-03-12T13:14:00.001-08:002010-03-12T13:14:44.035-08:00Fragile lyricsFragile lyrics<br />Sting <br />If blood will flow when flesh and steel are one<br />Drying in the colour of the evening sun<br />Tomorrow's rain will wash the stains away<br />But something in our minds will always stay<br />Perhaps this final act was meant<br />To clinch a lifetime's argument<br />That nothing comes from violence and nothing ever could<br />For all those born beneath an angry star<br />Lest we forget how fragile we are<br /><br />On and on the rain will fall<br />Like tears from a star like tears from a star<br />On and on the rain will say<br />How fragile we are how fragile we are<br /><br />On and on the rain will fall<br />Like tears from a star like tears from a star<br />On and on the rain will say<br />How fragile we are how fragile we are<br />How fragile we are how fragile we areVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-53610199117142754932010-03-03T21:19:00.001-08:002010-03-03T21:19:47.085-08:00ShockShock <br />Vành Khuyên <br /><br />Tôi chẳng hơn ai, chẳng thua ai, tôi biết chắc như vậy. Trong đời cứ thẳng bước mà đi, không so sánh, đo bì vì được thua chỉ là cách nhìn của người đời chứ ai mà đo được hạnh phúc và sự hài lòng bên trong. <br /><br />Nếu nói cứ phải nhìn theo và sống theo kiểu người khác thì có nhìn theo và bắt chước cả đời cũng không làm nổi vì người khác có phải là tôi đâu. <br /><br />Đối với họ, con người là động vật, chỉ hơn loài thú là được sống trong xã hội có tổ chứ chặt chẽ hơn thì họ cứ việc. Tôi sống theo cách suy nghĩ của tôi và khi nhận ra tôi không có cùng suy nghĩ với họ thì đừng làm cùng với họ những gì họ nghĩ khác mà có thể dẫn tới kết quả không hay. Còn khá là họ nói ra, họ không nói còn chết dở. Tôi chẳng có gì phải hối hận, muộn phiền chi cho mệt vì có làm gì được nữa đâu. Tôi phải sống, nhìn thẳng vào đời, không còn phải cho tôi nữa mà cho những gì tôi tin là lẽ phải và bảo vệ nó. <br /><br />Thù hận không phải cá tính của tôi, tôi hoà nhập với xã hội đang sống không có nghĩa là học theo họ những gì tôi hoàn toàn không thể, cứ sống theo cách của mình đã ai bắt bớ gì chưa. <br /><br />Con người trong đời mãi làm khổ nhau và phải tự bảo vệ mình bằng cách khoác cái lớp áo mình đã từng khoác lên ngày xưa và họ cho đó là cách bảo vệ họ hay nhất. Tôi nhìn mà buồn nhưng có làm được gì đâu. Xã hội tiến hóa về khoa học, kỹ thuật và mọi nhu cầu vật chất tân tiến khác nhưng đã lùi về mặt tư tưởng, xa cách nhau mà cái cộng đồng nguyên thủy ngày xưa của họ được coi là mọi rợ lại văn minh hơn họ rất nhiều. <br /><br />Shock là vậy đó.<br /><br />Cho Một NgàyVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-54017297193346794842010-02-28T23:23:00.001-08:002010-03-11T16:59:28.099-08:00Don't Touch My Sorrows.Don't Touch My Sorrows.<br />Vành Khuyên <br /><br />Please don't touch my sorrows <br />They were so deep in my heart<br />If you try to feel them <br />You are trying to break all up <br /><br />Please don't ever try to touch my sorrows <br />Even I smile or cry <br />All my sorrows are still there in the same place <br />Either I hide or show them my way <br /><br />Sorrows as you can say, as sadness <br />To me, they are just the other side of happiness<br />You smile on something one day <br />You may cry on exactly the same thing the next day.<br /><br />So it is not easy to say <br />Please don't touch my sorrows as you did the other days<br />I didn't cry but I felt so bad <br />For unpleasantness you created even unintentionally<br /><br />Believe in me<br />I don't try to touch yours <br />So please don't touch mine <br />Our hearts seem no door for each other's <br /><br />Because I have no more feeling for you, Darling.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-54780669501965558572010-02-28T22:56:00.000-08:002010-02-28T22:57:18.398-08:00Chúc Mừng Sinh NhậtChúc Mừng Sinh Nhật<br /><br />Tôi viết cho anh trong ngày sinh nhật <br />Chúc anh an lành, tìm thấy niềm vui <br />Đừng bỏ lỡ nhé <br /><br />Đừng nuối tiếc, đừng chịu đựng <br />Hãy vui lên khi mới chớm chạm nỗi buồn <br />Cuộc đời quá ngắn anh ạ <br /><br />Ước mơ và hy vọng <br />Ai can đảm lắm mới hiểu được điều đó <br />Tôi tin ở anh, trái tim nhân hậu anh có <br /><br />Anh mãi là anh, mãi một mình <br />Điều đó nói lên tất cả <br />Với tôi anh là một người đàn ông thật sự <br /><br />Sinh Nhật vui vẻ nhé, hôm nay và trọn đời .VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-26501018954401369482010-02-28T22:47:00.000-08:002010-02-28T22:48:11.412-08:00Happy Birthday (3/16)Happy Birthday (3/16)<br />Vành Khuyên<br /><br />I write on your birthday<br />Wish you well, find happiness <br />Don't delay <br /><br />No regret, no endurance <br />Just be happy when starting feeling sad <br />Life is so short <br /><br />Dream and hope <br />It takes courage to believe <br />I believe in you, a soul so soft<br /><br />Be yourself, be your own <br />Says it all <br />You are a real man, to me.<br /><br />Happy Birthday to my friend, today and always.VanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1243051418992461283.post-35277141023435281312010-02-18T22:13:00.000-08:002010-02-18T22:14:23.721-08:00Đợi Cuối ĐườngĐợi Cuối Đường <br />Vành Khuyên <br /><br />Tôi đứng đợi ở cuối đường<br />Người không thương đâu đây <br />Người tôi thương thì đâu chẳng thấy <br />Chả phải tại cái số không may <br />Chỉ tại kiếp này <br />Cô đơn là cái áo tôi phải mặc cho đến chết <br /><br />Nhiều khi cười như muốn khóc <br />Lạ lùng sao người lại hiểu mình <br />Nhiều khi muốn ngã gục, không đứng lên <br />Người chẳng biết tự đâu ra lại đưa tay đỡ <br />Cuộc đời cứ lở dở <br />Chẳng biết đâu mà lần <br /><br />Phân vân chẳng bao giờ hết phân vân <br />Chẳng bao giờ hết tự hỏi mình <br />Giây phút nào đây, ước mơ nào đây <br />Lại được sống trong những đam mê ngày ấy <br />Tình yêu trỗi dậy <br />Hạnh phúc trong tầm tay - tôi ngắm, nhìn <br /><br />Cuối đường đợi ai? Tôi đợi một lòng tinVanhKhuyenhttp://www.blogger.com/profile/00825108272555744947noreply@blogger.com0