Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2008

Danh

Thân tặng những bạn viết trẻ, xin đừng dùng cái danh làm đích đi tới, cứ viết hết lòng, sống hết mình, bạn sẽ để lại trong lòng những người yêu quý bạn chân thành những tài sản tinh thần vô giá và bạn ơi, điều đó đáng quý gấp trăm lần cái danh bạn mang nếu vô tình người ta muốn quàng vào bạn.

....
Vành Khuyên

Bạn biết không, bạn không cần ai biết mình là ai chi đâu.

Sáng sớm thức dậy, bạn chịu nổi cái áp lực nhìn tên mình trên báo với bao điều nghi kỵ, đàm tiếu hông. Bạn chịu được tôi thua. À mà bạn có mong thế đâu. Trong thâm tâm bạn chỉ mong bài viết này, bài viết nọ của bạn được đăng đâu đó cho thế giới này biết đến bạn thôi đó hả. Đơn giản vậy thôi thì cũng không sao, nhưng cũng là cả vấn đề đó nhé.

Một ngày, một người vô tình thấy bài tôi viết trên báo thường kỳ ở Úc. Ở đây, bài đăng trên mạng thiếu gì, người ta lấy không cần hỏi, gặp tôi ở Mỹ, họ ở Úc, cơ hội tôi biết ra rất ít, nên cần hỏi chi, vả lại họ nghĩ đó là có lợi cho tôi chứ bộ, một con người vô danh tiểu tốt. Vậy mà không nha, một người biết tôi họ méc lại, làm tôi tò mò quá cũng tìm ra cho bằng được địa chỉ mail của tờ báo đó và xin tờ báo có bài của tôi được đăng làm kỷ niệm. Ý tôi là tôi trân trọng con mình được chưng thôi, nhuận bút lẽ ra họ phải trả nhưng họ mất tiền cước gửi qua tờ báo từ Úc qua Mỹ thế đã tốt lắm rồi vì trong thâm tâm họ, họ nghĩ tôi làm gì biết được. Nhưng mà từ đây nó ra vấn đề. Cái chuyện bài bạn đi Úc là do người ta thiếu bài, thấy bài bạn tàm tạm, họ đăng cho qua ngày tháng thế thôi, đưa bạn lên ngai vàng hay đỉnh điểm chi đâu. Nhưng những người biết tôi, thử lòng háo danh tôi tới đâu, họ đã viết thư tâng bốc tôi lên bằng trời, yeah, nổi tiếng này, nổi tiếng nọ, rồi nói này nói kia. Tôi cũng chưa bao giờ quen với chuyện tên tuổi, thì thử hỏi bạn đọc một truyện ngắn của ai mà thấy tâm đắc bạn nhớ tên tác giả lúc đó là bạn hay lắm rồi. Người nào có lòng thì gọi lại Ban Biên Tập khen cái bài viết một tiếng làm quà chứ cũng ít ai nhớ tên tác giả. Chuyện là vậy mà từ sau khi cho tôi biết tin và thử lòng háo danh tôi xong, cái người mách tôi họ đẩy đưa với tôi và tâng bốc tôi tận mây xanh, tôi biết họ sạo mà cũng ráng ậm ừ cho qua chuyện. Tưởng vậy là xong ai dè sau đó tôi quen với chuyện tâng bốc thật sự bạn ạ . Ngày nào không có ai báo bài đăng tận Canada hay Cali, tôi buồn lắm nhá. Hahha thế có chết không chứ. Bịnh này không cần thuốc, bạn chỉ cần chữa cho bạn, coi bạn tầm thường hơn chút, coi mọi chuyện giản dị hơn chút là xong. Bạn chẳng thể nào bắn giết hết ba cái người sạo đi tâng bốc người khác làm trò vui làm chi. Họ làm thế để tìm con mồi nào sẽ dẫy chết dưới sự háo danh và để họ có thể cười bạn sau này.

Đàng sau những chuyện đã xảy ra trước mặt bạn đều có một ý nghĩ, ý định thú vị từ người khác mà bạn chưa lường được đó thôi.

Tôi chưa từng có ý định thành ông này bà nọ. Chỗ nào người ta xưng danh nhiều quá tôi tránh hết. Tôi cần chi à. Danh nó ra cái quái gì hả bạn nếu không muốn nói nó làm hư bạn. Trong cuộc đời, dù chỉ được nói chuyện với vài ba người nhưng nói thành thật và có thể chia xẻ được tâm tư của bạn với họ là hạnh phúc lắm rồi dù họ cũng vô danh tiểu tốt như tôi.

Tôi không cần đến gần những người tự cho chính họ có hào quang, vì hào quang đó là do họ mang vào mình họ, người khác biết họ mang vào thêm dùm cho họ chứ tôi có biết họ là ai đâu. Nếu vô tình tôi tìm tới cái hay của họ và chợt nhận ra họ từng có hào quang và họ hay thật thì đúng là tôi biết họ vì thấy họ hay chứ không tìm đến họ vì họ có hào quang.

Nên bạn đừng lầm khi đến gần tôi mà xưng danh chi, bạn xưng danh với tôi, tôi buồn cười lắm. Bạn không có danh mà trong những gì bạn viết tôi nhìn ra cái tâm của bạn thì danh của bạn đã có chỗ đứng trong lòng tôi rồi đó.

Người đời dùng danh để phân loại dù loại nào ra loại nào là do họ nghĩ chứ chẳng phải ai cũng nghĩ như họ đâu.

Bạn thấy tôi nói có phải không?

Không có nhận xét nào: