Thứ Tư, 25 tháng 6, 2008

..

...
Vành Khuyên

Ả có biệt danh là người đàn bà thép. Thép nói như khen nói chi, người ta chửi ả thép vì nhiều lý do. Lý do quan trọng nhất là thấy ả không khóc khi tất cả mọi người đều khóc. Ban đầu người ta cũng nghĩ chắc ả khiêm tốn, đứng cho mọi người dựa, khóc thêm nữa được gì. Nhưng cuối cùng nhìn mãi chả thấy khuông mặt ả thay đổi. Người ta kết luật ngay, con mẹ đó thép ghê nhỉ, chồng chết mà cứ trơ trơ ra.

Mẹ người đời chứ, đời đưa tới đó còn biết chỗ nào nữa mà khóc. Hai đứa con nhỏ chạy loanh quanh quan tài như ba nó nằm chơi lát dậy chở chúng về. Ả thì bỏ vào quan tài chồng những cành hoa cuối đủ màu sắc để lát đây khi nắp quan tài đóng những nhành hoa đó thay ả đưa ông về với đám tro cho trọn vẹn. Còn khóc làm gì. Có khóc ông cũng chả gạt nước mắt cho, lúc sống ả khóc cũng kệ, ông cũng chẳng bao giờ gạt, giờ thì tiếc thương nào cũng tới lúc phải vĩnh viễn.

Ả chả cần biết người ta nghĩ gì về ả chi cho mệt. Con ả khó khăn, ăn cơm vài tiếng mỗi bữa, ả mắng con, răn dạy chúng, ông bà già chồng ngồi ngó, bảo ả chửi xéo. Trời, tha cho ả đi, con ả sống với ả, có sống với ông bà đâu, không dạy dỗ, nó leo lên đầu ả, chứ đầu ông bà đâu mà bóng gió ả chi. Ả thấy bất lực, la con không được, chồng cũng không phụ, cha mẹ chồng thì xét nét, chỉ còn mình ả thấy phải nhịn tất cả thành dâu hiền, vợ tốt. Mẹ người đời chứ ai làm cứ làm đi, ả sống sao ả hiểu được rồi. Đóng kịch là cái điều ả ghét nhất, đóng tạm thời giả nhân giả nghĩa còn bất nhân gấp bội.

Đêm qua, ả không còn là ả, áp lực tứ phía. Sở, con bịnh, ả bịnh, ả mất ngủ mấy đêm liền ả la hét như con khùng, ả chửi người chết, không biết họ nghe không, ả chửi người sống. Là ả chứ ai, ả thề chết mẹ nó đi đâu cho rồi nhưng chết làm sao được.

Ép không còn chỗ nào mà thở. Mẹ người đời chứ , làm khổ nhau sao mà sẳn thế ...

Có ai hiểu được cuộc sống bị đẩy vào đường cùng tới mức muốn xé toang cả thế giới này ra không ....

Không có nhận xét nào: