Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2008

Khoảnh Khắc

Khoảnh Khắc
Vành Khuyên

Có những khoảnh khắc tôi chẳng hiểu mình muốn chi
Chỉ thấy lòng lại đau những nổi đau đã từng làm tôi chết đứng
Những bức tường đã đổ nay lại tự dựng
Ngăn tôi đi, đi đâu, tương lai nào đang chờ!

Ôi những khoảnh khắc, khoảnh khắc thật bơ vơ
Đời biết dựa vào ai khi chẳng còn ai dựa được vào mình
Tôi đi trong đời tha thiết sau đêm lại là bình minh
Mà cứ thấy đêm mãi, đêm rọi vào tận sâu thẳm ...

Khoảnh khắc như rơi tận xuống vực với tôi dường như là quen lắm
Quen quá rồi mà sao tôi vẫn cứ sợ đến ngây thơ
Có ai lại bắt mình quen với đau khổ bao giờ
Riêng tôi, sao lại mong mình đừng xa lạ với những khoảnh khắc đó

Khoảnh khắc rơi xuống tận cùng
Cảm giác vô cùng trống vắng, thật mông lung .....

Không có nhận xét nào: