Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

Sợ

Sợ
Vành Khuyên

Em dường như không biết sợ ai
Sợ anh ?
Em cũng chẳng!
Ngày vẫn trôi, đêm vẫn qua đàng đẳng ...
Vẫn chỉ thấy nổi buồn, u uất, rong chơi ...

Người ta đồn anh để lại cho em rất nhiều trong đời
Những điều người ta biết, lại hoàn toàn không có
Chỉ có một thế giới hỗn loạn
Một vực sâu bên mình cùng hai linh hồn bé bỏng
Em phải xây lại niềm tin
Từ ngày anh không còn nữa ...

Cười với người ta cũng bị lần lữa
Bảo cô ấy thế này, cô ấy thế kia ..
Chồng mới mất mà vui vẻ chưa kìa ...
Ới, không ráng vui còn làm gì nữa hả các bác ...

Đời sao chỉ muốn người ta buồn dù thực chất
Đời em chưa từng là bản nhạc, ngay cả bài hát buồn
Sao tiếng đồn chẳng chịu buông tha
Riết rồi em không còn muốn nghe, muốn nói ...

Xin lỗi anh đã hai năm rồi mà em vẫn còn khóc
Còn nhớ như in những nỗi đau quanh mình
Vẫn còn thức qua đêm cho đến bình minh
Đời lập dị, như chính em lập dị ...

Ghét cho kẻ nào cứ khuyên em dĩ hoà vi quý
Hòa sao mà hoà người đời xiên xéo lung tung
Thôi thì em cứ là em cho tới tận cùng
Và hiểu rằng em chẳng sợ anh và chẳng sợ ai cả ...

Em sợ chính mình khác đi thôi anh ạ

Không có nhận xét nào: