Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

May Mắn

May Mắn
Vành Khuyên


Hắn ước gì bưu điện chấp nhận đưa thư đến địa chỉ hắn muốn, chi phí bao nhiêu không thành vấn đề với hắn.

Cả đời hắn chỉ muốn gửi thư cho một người. Cho tới hơi thở cuối cùng trên trần gian này, hắn nghĩ chỉ có người đó làm hắn quan tâm cho dù người đó có đi về tận chân trời góc bể.

Khi nghe hắn nói điều đó, bạn hắn trố mắt " ông nội khùng à, vâng cứ đặt thiệp và bông hoa qua mạng rồi người ta ăn không tiền của ông nhé, khùng không đúng chỗ !"

Hắn nghe bạn hắn nói thế, hắn làm lơ. Hắn vẫn hiểu hắn đang làm gì.

Người phụ nữ đồng nghiệp làm cùng phòng nghe hắn thố lộ như vậy, rơm rớm nước mắt nhìn hắn rồi nhỏ nhẹ " người có lòng như ông đến thế là cùng, nếu ông không muốn FBI theo dõi ông thì đợi tôi thất nghiệp tôi mở một dịch vụ như thế, dù chỉ có một khách hàng như ông tôi cũng mãn nguyện "

Hắn cười người đàn bà chả biết đang chọc hắn hay đang thông cảm cho hắn trước mặt.

Hắn sống như không sống những ngày nhớ tới người đó mà không chuyển gì được. Hắn sống như thật là sống những ngày hắn sắp xếp được thời gian thăm lại người ấy. Cuộc đời oái ăm, những ngày thật sống không có bao nhiêu do công việc quá bận rộn quá xa nơi đến thăm.

Nơi hắn muốn bưu điện đưa thiệp tới và hoa tới là một góc nhỏ trong một nghĩa trang thành phố, nơi có những ngôi mộ cổ tới hơn 20 năm trời. Ông nội hắn, người duy nhất hắn biết trong cuộc đời khi làm con người trên thế gian này.

Hắn chưa từng biết cha, biết mẹ là ai nhưng hắn biết hắn còn may mắn biết bao khi vẫn còn một nơi dù chỉ là một nấm mồ để được trở về và nhớ đến như thế.

Miệng hắn mở một nụ cười toại nguyện.

Không có nhận xét nào: