Thứ Tư, 8 tháng 10, 2008

Cõi Lòng

Cõi Lòng
Vành Khuyên

Hắn hỏi tôi, bà buồn không ...
Chưa hiểy ý hắn tôi chữa cháy, hỏi thế làm gì, mà buồn chuyện gì mới được
Chuyện gì buồn cứ nói đi ...
Tôi bảo, vớ vẩn, buồn gì mà buồn ...
Hắn bảo đi đâu cũng có một mình thì còn không buồn là gì ?
Tôi cười ha hả, thọt lét hắn, ông hai mình mà có thật ông nghĩ lúc nào ông cũng hai mình không, có mới nói, nói láo lưỡi không còn đâu nhé ...
Hắn chạy làng, đang hỏi bà, ok ?
Tôi làm phúc, ừ thì mới đầu cũng thấy sợ, gặp ai cũng sợ, vì tai vạ không đâu đổ xuống quá nhiều rồi, chả muốn gánh thêm vì mấy lời vô tội vạ của mình nên cứ cười, ai hỏi gì cũng cười riết quen, rồi không còn nhận ra mình cười và có ngày nghe người ta nói lại, hoặc cô ấy dở hơi, hoặc cô ấy ok rồi. Sao cũng được mà.
Go on, hắn chăm chú
Tôi đâm bực, ông là cái thá gì tôi phải nói ra, ý tôi muốn chia xẻ đây là thói đời, biết chưa, có nói ra người đời cũng chả hiểu đách gì, bịa đặt thêm rách việc ...
Hắn an ủi, tôi hiểu ...
Tôi cười hehheh, hiểu gì ...
Hắn nói, khi bà thấy hai người nắm tay nhau đi dung dăng dung dẻ, bà không buồn tôi cùi, lỡ mà có thấy hai cụ già đi bên nhau bà còn buồn hơn nữa. Bà từng mong có ngày đó mà giờ chỉ còn là giấc mơ ...
Tôi kinh ngạc, hả, đang viết văn đấy à ...
Hắn phân bua, thật, tôi nhìn thấy thế trong lòng bà, có không, nhận đi ...
Tôi đâm bực, lòng bò chứ lòng tôi gì, vớ vẩn ..Có thế lúc đầu, giờ hết rồi, trâu bò đâu mà cứ nằm mơ nhai cỏ hihihiii
Hắn vui liền, có thế chứ lại ....

Mạng đóng, tôi bước ra khỏi phòng, nhủ với mình ừ thì cái chuyện dễ ợt vậy thôi dấu ai được đâu.

Cuộc đời cứ vẫn trôi rất đều bạn ạ .

Không có nhận xét nào: