Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008

Cảm Giác

Cảm Giác
Vành Khuyên

Rồi cuộc đời sẽ đi đâu, về đâu
Khi trái tim tôi không chịu đựng được nữa
Nổi đau, trái ngang cứ chực chờ ngoài cửa
Muốn một mình đau, định mệnh có chịu đâu nào ?

Có ngã nhào, đời vẫn cứ thế mà xô đẩy
Khóc ai đi nữa đây, thần chết ngoài kia mỉm cười
Đừng, đừng chạm vào đời tôi nữa đời ơi
Cha, mẹ ơi, dù lão, sinh, bịnh, tử
vốn đời thường không tránh khỏi ....

Cuộc đời, ngày thực tại, dù biết là mây, rồi khói
Dửng dưng là bắt buộc, ai lại muốn bao giờ
Trong cõi tạm này tôi sợ nhất bơ vơ
Mà đã quàng cái áo đó từ ngày sơ khai nhất ....

Tôi rồi sẽ chẳng biết mình là ai, lại chết lần nữa
Lại khai sinh ra một thây ma mới trên đời
Mong tạm quên được những khổ, đau, chìm, nổi
Có thể nào đừng cho tôi trải qua nữa, cuộc đời ơi ....

Không có nhận xét nào: