Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008

Net

Net
Vành Khuyên

Ả làm thơ và viết rất nhanh.

Không cần gọt chữ, gọt nghĩa gì cho mất công.

Con người trung thực, nghĩ gì viết nấy, viết ra cho nó đỡ rậm cái bụng chứ có đăng báo, đăng chí chi mà mất công suy nghĩ nhiều.
Nhiều khi chữ nghĩa trong thơ ả đụng nhau kình kình, ả cũng mặc kệ, chữ nghĩa đụng nhau chớ có đụng ả đâu. Ai thấy kỳ là do người ta, nếu do ả thì ả đã không dám viết.

Ả thật tình cám ơn cái thời internet. Hồi còn ở nhà, ả đã trộm nghĩ nếu có muốn trở thành nhà thơ, nhà văn gì chắc phải lạy lục, nịnh bợ bao nhiêu người mới được đăng báo còn bằng không thì cứ gửi tới báo bài nào người ta vứt vào xọt rác bài đó cho nó đầy thùng rác chứ ngó ngàng tới tên tác giả chi. Bao nhiêu tác giả có tiếng khác, báo ta đây còn để hàng hàng kìa, cỡ vô danh tiểu tốt như ả, thùng rác là quá đúng.

Internet, internet haha ả trộm nghĩ mình đúng là sinh ra đúng thời. Mới đầu tập đánh chữ Việt cũng khó bỏ xừ. Đánh đi, đánh lại, độc giả không thấy thì thôi. Người có lòng chút đánh lại hỏi ả, thưa chị chữ gì đấy ạ .. ả mới ngớ người ra, oh thế ra có người đọc và cần mình giải thích chữ đó chữ gì cho họ hiểu ... hay là họ muốn móc họng mình đấy nhể ... . Từ đó, dù lười như hủi, ả cũng cố học đánh tiếng Việt cho rành, hay hay không chỗ đó, biết viết mà đánh máy chữ việt không được hoá ra câm à.

Từ ngày đánh lên net những bài thơ bài văn của mình, ả nhận được những phản hồi có lúc rất vui, buồn thì không nhiều lắm vì lúc đó ai cũng nhờ net mà qua cô độc nên rất biết chia xẻ và dựa vào nhau. Ả sáng tác trong giờ nghỉ ở sở, cứ viết hết đoạn này tới đoạn kia. Độc giả thi nhau chờ và hỏi lung tung, chị ơi, chị đâu rồi viết tiếp đi chị, đến là buồn cười. Đời buồn nhể, cái không thấy, chỉ là ảo lại quyết định buồn vui đời thường của bao nhiêu người.

Ả suy nghĩ nhiều hơn từ đó. Ả lấy cái khổ của mình mà chia xẻ với mọi người. Rồi trần gian chứ phải thiên đàng đâu, lắm độc giả ác thấy mụ nội hỏi những câu vô đạo đức vô cùng, thế là ả chùn lại ... tự vệ ... và tự vệ được một thời gian loại độc giả đó thấy hay hay vì đã làm được con mụ này sợ nên ghẹo ả tiếp, thế là ả biết chửi.

Có ngày ả mang từ nét về những nỗi buồn vô cớ ... ả thề ả mà lôi được cái tên độc giả đó ra ả cho nó một trận, đụng vào bà, ăn nói dơ dáy, bà cho cao bồi dợt cho chừa nhé, còn bà chỉ đứng đó khoanh tay nhìn, đây, nhìn cho rõ bà vào và đừng bao giờ đụng tới bà từ giờ trở đi cho bà nhờ.

Chửi riết ả cũng chả được xôi hỏng, bỏng không gì. Ả bước ra xa nhìn lại nét, nhìn lại mình. Ả nghĩ gớm, đánh mấy tên khùng đó như đánh vào không khí nên từ giờ ai muốn sao thì muốn đi, muốn lừa lọc nhau, cứ lừa, tôi cứ chơi theo kiểu của tôi ai dám làm gì tôi nào.

Thật ra viết ra có người đọc, sướng rên rồi còn gì, cần gì tiếng tăm, cần gì in ấn. Cái khoảng in ấn mới hay đây. Ả còn giữ bao nhiêu cuốn sách bạn bè rủ ả in chung trên kệ giờ chỉ còn là kỷ niệm đẹp, nhìn mà buồn, cãi nhau, miệt thị nhau, chơi xỏ nhau để có chung cuốn sách. Thế là ả tránh hết các chỗ làm ra sách. Chơi một mình cho nó vui. Site này sập, ả đi site khác không có site khác ả tự đi tìm chỗ đăng bài để đó.

Ả chẳng là gì ngoài việc tự nguyện là một tác giả trung thành. Bài viết phải từ thực tế, phải nói lên điều gì đó, phải giúp ít nhất chính ả tự nhìn lại mình, phải có quá khứ, phải có tương lai. Tìm ra một nơi chốn có thể ngụ lại được cũng vui và hạnh phúc như tìm ra một người bạn đồng hành trung thành luôn biết chia xẻ, dù không dám nói xin chọn nơi này làm quê hương nhưng ả thật tình biết ơn cái nơi chốn ả đang ngụ lắm.

Nét, ả cám ơn nét và những gì ả đang có hôm nay dù ả thề ả không đi tìm danh.


Tôi Đi Tìm Danh
Vành Khuyên

Tôi đi tìm danh
Dù biết rằng cái danh nó hảo như bong bóng
Cứ bay lên, nắng, gió ...
Rồi sẽ bể, vỡ, đau thương một ngày

Tôi đi tìm danh
Vừa nhìn thấy cũng hay hay
Mọi người phủ phục, vỗ tay như lên thiên đàng
Cho tôi cảm một hạnh phúc mênh mang

Cái danh đưa tôi tới nơi nhiều ganh ghét
Bắt tôi phải tự nhìn lại mình nhiều lần
Thực tài, tự trọng, nhiều lúc rất phân vân
Cái đầu cũng như cái danh, nhiều cứ muốn nổ tung như bom H ..

Danh là gì, danh là gì ?
Chỉ có tôi thực sự biết tôi là ai
Đừng ai nghĩ tôi tài chi cho thêm vạ
Cuộc đời cuối cùng rồi tôi cũng thành ma ...

Danh là gì, danh là gì ?
Tôi chẳng cần tìm hiểu chi ...

Không có nhận xét nào: