Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Viết Là Sống

Viết Là Sống
Vành Khuyên

Tôi chỉ là mình khi tôi viết. Lúc trước tôi nghĩ tôi nói chơi, bày đặc chuyện này nọ viết ra cho thấy tôi cũng có chính hướng chứ không phải ai nói gì cũng theo, cũng tán đồng như là người ba phải như người ta vẫn gọi tôi. Thật sự không ba phải cũng không xong, chuyện người ta chứ chuyện mình đâu mà bàn vô, bàn ra. Ai hỏi thì nói cái lợi, cái hại theo ý mình thôi chứ có dám phụ ai quyết định chuyện gì. Nhưng khi viết bài lại khác à. Tôi có quyền nói theo tôi, nói những gì tôi nghĩ, nói những gì tôi thích mà qua những dòng chữ đó tôi hoàn toàn có quyền bảo vệ mình vì khi đã viết ra thì những ý nghĩ đó ít nhất đã có trong bản thân tôi từ lâu lắm rồi.

Thật ra trong khi viết ra nghĩ mình viết cho người khác đọc chứ thật sự là cho chính mình đọc, hiểu mình nghĩ gì và muốn làm gì trong cuộc đời. Và cái chuyện đọc của người khác là muốn hiểu người khác nghĩ gì, muốn gì và trong cái muốn của tác giả mình học điều gì mới cho chính mình. Người ta cho những người chỉ viết thì ngoài đời ít nói và hay bị cô lập nên mới viết. Điều này là trùng hợp, khi viết ra điều gì, suy nghĩ qua rồi, người viết đã ở một trạng thái thông hiểu được điều mình viết ra trong khi nếu phải nói điều đó với một người chưa nghĩ tới điều đã được viết thì dễ gặp sự bất đồng vì một bên thông rồi một bên còn đang đối đầu với vấn đề trước mắt. Hèn gì mà trong sở tôi dường như không thích nói chuyện với ai. Tôi nói một đàng, làm một đàng mà nhiều khi còn thấy rối tung lên. Tôi rất sợ những đồng nghiệp nói một đàng làm một nẻo, mới hôm qua nói ủng hộ mình cho một chuyện bất đồng, ngày mai lại bảo mình được châm trước vì không bị kỷ luật nặng hơn. Hàng ngày tôi phải gặp những người gặp tôi thì kêu là bạn, nhưng sau lưng thì viết thư hỏi ý kiến họ điều gì họ không màng trả lời, tôi thấy lạ viết thư hỏi thêm lần nữa thì họ gõ cho mình vài chữ như là không cần thiết phải trả lời, hỏi chi hỏi lắm thế. Họ làm tôi có cảm giác từ trên trời rơi xuống, chẳng biết chính tôi là ai, nhiều lúc tôi không còn hiểu chính bản thân mình. Nhưng rồi sao, phải sống chứ sao, vẫn chào họ, nhưng không dám coi họ là bạn bè để thổ lộ bất cứ điều gì vì những điều đó đập vào tai họ không đúng lúc sẽ chướng với họ lắm và rất bất lợi cho chính mình. Trời, thực tế cuộc sống đây sao. Tôi quen chân thành, đi từ tấm lòng tới tấm lòng, trái tim tới trái tim, cứ gặp ba cái điều chân trái, chân phải như thế này hèn gì mà không ngồi gõ bài như tụng để than thở cho những điều chính con người tự làm khổ nhau.

18 năm sống ở xứ người, bạn bảo tôi bị đồng hoá, điều đó đúng, nhưng sai đấy nhé. 5 năm đầu tôi rất ráng hoà theo người ta để hiểu người ta nghĩ gì, tại sao làm vậy, thu nhập toàn điều tốt. Nhưng những năm sau này, tôi đứng lại nhìn và không tiếp thu thêm gì nữa vì những điều không hay, không phải cứ diền ra trước mắt phải tự xử dụng kiến thức mình có để biết có nên học hay không.

Khi bạn thấy bạn có chính kiến, không a dua theo bất cứ người nào, mừng lắm nhen . Có khi bạn thấy tôi theo người ta thì cũng vì tôi muốn ghẹo người ta chơi cho vui chứ tôi cũng biết tôi đang nghĩ gì và đang muốn làm gì.

Khi bạn nhìn cuộc đời nó thật, thì nó thật. Khi bạn giả dối với cuộc đời thì nó giả dối với bạn. Tôi đã từng nghĩ có khi phải giả dối với người giả dối với tôi mới sống được nhưng tôi đâu có hay cỡ đó, màn kịch đó tôi đóng độ chừng 5 giây người ta biết tôi sạo liền nên thôi thì đã lỡ bị kêu lập dị, bị ghét, suốt đời này như vậy luôn cho rồi, có chết cũng đã chết, cần chi thay đổi hihihi.

Thôi lỡ sinh ra cứ tự nói với chính mình qua những bài viết thì đành chịu vậy. Cũng may có một người hiểu tôi vô cùng : là tôi đấy bạn.

Cho Một Ngày

Không có nhận xét nào: