Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008

Gửi Về Anh

Gửi Về Anh
Vành Khuyên

Anh bỏ em đi một tối trời
Kinh hoàng, khủng khiếp, tối mưa rơi
Mình em, hai đứa, căn nhà trống
Ngửa mặt, kêu trời, định mệnh ơi

Đời vắng không anh những hai tuần
Tội cho hai đứa mãi phân vân
Chiều đến không còn ba đưa đón
Đứng trước cửa nhà, em chồn chân ...

Trong lúc hôn mê anh nghĩ gì
Ở lại chắc khổ nên đành đi
Em đã để tuỳ anh quyết định
Lời qua tiếng lại chẳng màng chi ...

Em đã xót xa đắng tận lòng
Có giữ anh lại cũng bằng không
Chia tay không khóc người đời mắng
Anh đã dặn em, anh nhớ không ...

Đến chỗ thiêu anh chẳng là mình
Nói cười như thể rất phân minh
Ôi sao mình sống lòng như cắt
Thà chết cho rồi, chẳng dám tin ...

Chọn lọ tro xong đến quan tài
Chẳng nghĩ bây giờ hay ngày mai
Lạ lùng cứ như quen lắm vậy
Em trách đời em, hay trách ai ?

Chọn quần áo anh lần cuối cùng
Đôi giày, cà vạt một bộ chung
Lần cuối tự mình em lo hết
Đầu trống hay là mặt đất rung ...

Mỗi sáng cùng con đến chỗ quàn
Thắp nhang, cầu khẩn, giọng chưa khan
Nghe đời như sa mạc cùng khắp
Em mất anh rồi, cuộc đời tan ...

Đưa vào lò thiêu mới hiểu lòng
Bốn chín năm ròng những đục trong
Tha thứ cho nhau bao lầm lỗi
Anh ơi, có hiểu cho em không ?

Cay đắng lòng không dám khóc nhiều
Khóc chi vơi chẳng được bao nhiêu
Tiễn con rồi tiễn chồng đau xót
Đứng thẳng mà sao bóng đổ xiêu ...


Đời những nhục, vinh chấp nhận qua
Anh vẫn chở che gia đình mà
Tự hỏi lòng mình, anh biết trước ...
Buồn em chịu cảnh lắm phong ba ...

Em vẫn là em của đời thường
Vẫn ngang, vẫn bướng, những yêu thương
Nhìn con giờ lớn em nhớ lắm
Em nhắc anh hoài trong vấn vương ...

Em chắc chẳng bao giờ quên được
Chiều mưa ngày cuối mình bên nhau
Ánh mắt anh nhìn như lỗi hẹn
Thật muốn bên em đến bạc đầu

Hai năm đã qua những ngậm ngùi
Sống với đau, hờn, kiếm niềm vui
Nhìn con khôn lớn lòng vơi tủi
Tiếc nuối vẫn còn, tiếc nuối ơi

Không có nhận xét nào: