Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Hắn

Hắn
Vành Khuyên

Hắn không hề biết vài ngày nữa hắn sẽ xa gia đình hắn mãi mãi. Hắn cứ thấy trong người sao sao đó. Nói bực thì không phải nhưng ai làm gì hắn cũng không vừa lòng. Hắn muốn một mình để tự nghiền ngẫm xem điều gì, điều gì mà vợ con cứ lòng vòng xung quanh, cười cợt, hỏi han hắn đến phát bực. Những ngày cuối của cái tháng tam tai nặng nhất làm hắn sợ. Hắn không nói nhiều, chỉ ráng im lặng, bớt nặng nhẹ tranh cãi với vợ mà đối phó. Ôi, lắm khi biết chút ít về số mạng thì cái khó chịu không ít đi mà còn nhiều hơn.

Hắn cùng vợ đi tới nhà hàng vào ngày sinh nhật 41 của ả. Hắn vẫn im lặng ăn uống. Hắn cũng không bao giờ ngờ đó lại là cái ngày cuối hắn mừng sinh nhật vợ. Ả thì ham hố mình sẽ được nhà hàng cho không phần ăn vì đúng ngày sinh của ả nên rủ hắn đi. Ả chả biết nấu nướng gì, làm thế, tiện cả đôi đường.

Rồi những gì tới phải tới, chưa kịp hiểu ra chuyện gì nó cũng phải tới. Hắn đi đúng vào cái giờ kỵ, ngày kỵ trong tháng tam tai. Vợ hắn đứng như trời tròng khi nhìn thấy đoàn cứu thương tới nhà làm đủ thứ, thậm chí lấy điện làm hô hấp trên người hắn, hắn cũng không dậy.

Hắn ra đi thật rồi. Hắn thấy mình đi vào cái cõi vô biên. Hắn muốn quay lại nói lời xin lỗi vợ như bao nhiêu lần hắn bực tức không tìm ra lý do chuyện gì rồi cứ nhè ả hắn đổ lên. Ả riết rồi chịu hết nổi, không tu cũng phải ráng tu cho nó yên cửa, yên nhà.

Có những lúc không cần nói lời từ biệt thì cũng phải từ biệt. Hắn ra đi không đột ngột với hắn thì cũng chẳng đột ngột với ai cả. Hắn đã thấy không còn thiết tha gì trong cõi đời này từ lâu mà không dám chuẩn bị vì còn trách nhiệm quá nặng với vợ con. Có ai biết cho đâu. Mọi việc ngoài ý hắn.

Đã hơn hai năm từ ngày đó, hắn ở tận đâu đâu. Ý nghĩ ba con người nào đó vẫn còn nhớ tới hắn làm hắn chạnh lòng. Hắn nhớ lại coi chuyện gì thì cũng chỉ còn có bao nhiêu đây để nhớ.

Ôi cuộc đời ! Ôi lòng người và những đau khổ con người đã trao cho nhau.

Khi đã hết duyên phận rồi, chấp nhận em ạ.

Hắn tự nghe mình buông ra câu nói đó rồi lại mang cảm giác bồng bềnh, bồng bềnh xa thật xa về phía nào hắn không còn định được nữa.

Không có nhận xét nào: