Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008

Riêng Mang

Riêng Mang
Vành Khuyên

Tôi sống tha hương vì thời cuộc. Nếu còn là thời Cộng Hoà, thi đệ thất không đậu, ba tôi cho vô trường tư thục, rồi cũng xong. Sau đó thi tú tài không đậu tiếp, chắc tôi cũng là vợ của người lính nào đó, có vài đứa con, nuôi dạy con khôn lớn. Chính quyền thay đổi khi tôi mới 10 tuổi, biết bà gì là cuộc đời đâu. Cách mạng dạy tôi những bài hát vui nhộn cùng nhảy múa xung quanh vòng, lượm giấy kế hoạch nhỏ, theo giấy tờ còn lại tôi cũng là Cháu Ngoan Bác Hồ, Chiến Sĩ Kế Hoạch Nhỏ, Chiến Sĩ Mười Tốt này nọ chứ bộ nhưng những thứ tốt đó không cho tôi thêm điểm thi vào đại học mà sức học của tôi chỉ kha khá hơn con ông cháu cha khoảng 3,4 điểm mà vẫn không được vô đại học. Đi kiếm việc làm ở Việt nam thì không nhan sắc như tôi, ai mà mướn, có mướn chắc đời tôi cũng đã tàn hoặc là vô nhà đá vì cái miệng gì cũng nói, hoặc là học đòi theo phường vá áo túi cơm mà nịnh bợ người khác để được tiến thân. Tôi đi khỏi VN với lòng nhớ thành phố Sài gòn thôi, nơi tôi sinh ra, trưởng thành rồi rời bỏ.

Ra xứ người, tôi ngoi ngóp học và làm việc như con bò. Hốt rác, chùi kiếng, chưa rửa cầu tiêu nhà người ta thôi chứ việc gì tôi cũng đã làm, để có tiền sống qua ngày. Tôi hiểu chân giá trị của lao động tại Mỹ sâu sắc hơn gấp mười lần cái khẩu hiệu nhà nước VN vẫn nói " Lao Động Là Vinh Quang" ... Cho tôi nói lại " lao động là sinh nhai " chứ vinh quang thì đợi lao động kiệt sức đã.

Vào mài đũng quần tại Đại Học Mỹ, tôi cũng rất chật vật, phải đi kiếm sống và đi học cùng lúc, không giải trí, không người thân bên cạnh như lúc còn ở VN thấy đời nó " vinh quang " làm sao, còn ở Mỹ một tối đi lạc vô quán bar một lần là rớt điểm đại học liền nên cứ miệt mài như con thiêu thân lao vào ánh sáng của mảnh bằng cử nhân tại Mỹ mong một ngày mở mặt .... hahhâhh Có mà mở ! Ra trường vào công sở Mỹ làm việc bị tầng lớp tận cùng của xã hội Mỹ nặng nhẹ vì lốt tiểu thư công cộng của tôi còn khoác thường nhật quá, chính những người tôi đang giúp đỡ khiến tôi dần hiểu ra đời sống là như thế nào và đêm có ngủ dù tôi nhắm mắt, tôi cũng thấy hết những cảnh đời cơ cực, những trớ trêu trước mắt mà ban sáng tại sở tôi đã gặp.

Tôi đã thề, có chút kiến thức, dùng nó cho việc đàng hoàng. Không dùng kiến thức loè thiên hạ, đập đầu thiên hạ, chơi cha thiên hạ. Mà thật sự cái mã của tôi cũng chả làm đếch gì được thiên hạ, chỉ có thiên hạ lấy gậy đập tôi nên là con cháu bà Trưng, bà Triệu, gươm tôi có, tôi thề tôi đập cỡ Tô Định, không đập người đồng hương, nhưng đời sống trớ trêu, nhiều lúc đồng hương ăn hiếp đồng hương đến đau lòng, gươm dù chỉ dành cho kẻ thù có lúc tôi phải rút ra luôn ....vì chịu hết nổi

Khi còn VN, gia đình tôi chỉ đủ hai bữa, qua đây cũng chỉ hai bữa đủ.

Tha hương không có gì đáng tự hào, vì thời cuộc thôi. Một chút tiền vì sự chênh lệch chỉ số ngoại tệ hai quốc gia không đủ chứng minh tôi giàu thì mã Việt Kiều là cái quái gì. Có tiền, bỏ ra chút mà coi rẻ đồng bào mình, Việt chẳng ra Việt, Tây chẳng ra Tây thì chỉ là đồ bỏ. Mặc ai cứ tự hào.

Tôi bây giờ hiểu yêu tổ quốc, yêu đất nước mình theo đúng nghĩa tôi hiểu, ráng sống sao xứng là người Việt nam nơi xứ người.

Tôi xa quê hương vì thời cuộc bạn ạ.

Bạn hiểu rồi nhé.

Không có nhận xét nào: