Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2008

Tấm Gương Cuộc Đời

Tấm Gương Cuộc Đời
Vành Khuyên

Lúc giận tôi chửi thề hay ra phết. Thế mà lúc hết giận, một chữ nói cũng không ra. Kỳ ! Tôi chú ý quan sát lúc sắp giận mấy chữ chửi thề nó núp chỗ nào mà cứ ngay đúng lúc giận nó ra kịp xứng đáng dễ sợ. Biết lúc hết giận nó còn trốn kỹ hơn, tôi đâu mắc công tìm chi.

Ai cũng biết cuộc đời là tấm gương. Hồi đó nghe vậy tui cứ suy nghĩ hoài. Theo nghĩa nào chớ? Ai đối xử với bạn tốt, bạn tốt lại, dĩ nhiên. Nếu bạn được đời đối xử tốt, bạn sẽ ôn tồn hoà nhã lắm. Ai có lỡ mạnh tay, mạnh miệng với bạn chắc bạn cũng chả nỡ để bụng dễ cho qua hơn. Còn như tôi, hai năm vừa rồi, đổi hai người boss, người boss nào cũng chú ý tìm lỗi tôi và moi ra cảnh cáo tôi cho bằng được. Trời, đi làm là để kiếm tiền sinh nhai, không muốn được khen thì thôi, ai muốn cố tình làm sai chi để bị cảnh cáo. Mà có khùng nghĩ người ta làm sai phải cảnh cáo để người ta để ý công chuyện hơn thì cũng vô lý. 100 hồ sơ sai một hồ sơ nghe ra quá công bằng, sai cỡ 10 hồ sơ nhìn cho kỹ lại cũng còn ít, sai cả trăm thì không thể mà đâu phải tháng nào cũng vậy. Ai muốn lên gặp chủ để mà bị sửa chi. Một ngày 24 tiếng, 8 tiếng đi kiếm tiền sống, cho có 8 tiếng ngủ đi, thì tám tiếng còn lại con cái, cơm nước, giặt giũ, giải trí này nọ đủ hông mà bảo người ta không chịu để ý việc làm.

Thật ra thì giờ để làm cái gì tốt hơn không hay hơn sao đi canh người khác khi biết người khác không cố ý.

Tôi thì không hay để ý nhiều nhưng khi bị đối xử quá bất công, tôi bắt đầu để ý thái độ của mình sau giờ làm và thái độ mình đối xử với người khác. Tôi rất đau lòng khi thấy mình bị nhiễm cách cư xử thượng đội hạ đạp đã nhận, không ít thì nhiều. Ra đường ai ngó tôi không thân thiện tui sẳn sàng ngó lại không thân thiện thay vì như lúc trước tôi vẫn cười như thường. Ai cố tình không cho tôi qua đường tôi nhìn người ta như quái vật thay vì chỉ đợi đúng lúc không xe mới đi qua. Thì đúng rồi, sinh ra làm người chứ làm thánh đâu mà cái xấu được miễn dịch.

Đau lòng thật bạn ạ. Vậy mà người ta vẫn làm với nhau mỗi ngày trong sở tôi. Người ta vẫn thích hạch hỏi tôi này nọ cho dù mới đưa giấy khen tôi làm việc chăm chỉ và công bằng ngày hôm qua từ lời khen của một người khách.

Ủa tôi là ai chính tôi còn không nhận ra.

Cuộc đời trớ trêu vậy đó bạn. Tôi không dám làm khổ ai mà cái khổ còn đeo quanh ...

Bạn cẩn thận nhé.

Không có nhận xét nào: