Thứ Hai, 28 tháng 7, 2008

Giỡn Chơi Cuộc Đời

Giỡn Chơi Cuộc Đời
Vành Khuyên

Bạn biết không, tôi chưa từng giỡn chơi với cuộc đời nhưng cuộc đời cứ vô tình hay cố ý giỡn chơi với tôi hoài bạn ạ.

Thật tình, đi trong cuộc đời, nhiều khi nghĩ lại, trong khoảnh khắc nào đó bạn hiểu và bạn biết bạn muốn gì, với tôi, như vậy đã là thánh. Nhiều khi tôi hiểu hạnh phúc và niềm vui là điều ai cũng ao ước và mong muốn trong cuộc đời. Tôi đâu dám khác người làm chi, lắm khi cũng cho mình tự xa xỉ, ao ước điều đó chơi cho vui mà thiệt tình hỏng thấy. Có dám trách ai đâu bạn ngoại trừ cứ bước tiếp trong cuộc đời, chẳng trông đợi gì cả cho nó yên thân.

Nãy giờ cũng chưa tới cái chỗ cuộc đời giỡn chơi phải hông? Đâu dám giỡn với bạn chi. Cuộc sống nhiều căng thẳng quá, càng căng thẳng, bạn càng muốn tập trung cho công việc chính của bạn, chả dám lan man, chả dám tơ hào điều gì ngoài lề chi cho nó mất thời gian. Chính lúc đó, cuộc đời thử thách bạn kiểu khác. Sáng sớm, mệt mỏi thức dậy như bao sáng khác, bạn thấy đau cổ họng, bạn vẫn phải gửi con và đến sở. Chắc ăn hơn nữa, bạn mang thuốc theo, uống vô sau khi đã ăn sáng. Bạn nghĩ như vậy đánh lùi được cái bịnh, đánh chớ, bị vậy hoài, quen quá mà, ngon vô, thuốc đánh ra à. Nào ngờ, kỳ này nặng quá, bạn gục luôn.

Chiều đón con về, bạn như không còn hơi sức, bạn thấy mỏi mệt như là có cái gì từ dưới đất kéo bạn xuống. Bạn cũng chưa lường được bạn bị gì. Sáng ra, gửi con xong, bạn về nằm run như là mùa Đông của năm đang đến, bạn chỉ ước có một tô cháo nóng như những ngày còn bé bạn có mẹ chăm sóc đưa đến tận giường mà có đâu, bạn nằm thiêm thiếp như chết. Bạn gọi bác sĩ, người ta nói, virus cúm đang được mùa, ráng ở nhà dưỡng độ tuần hết bịnh, không cần gặp bác sĩ hay thuốc men gì cả. Trời ! Nói giỡn chơi chứ run kiểu này không thuốc men có mà thấy cái hòm. Bạn gọi nữa, mong gặp người khác cho bạn hẹn đi gặp bác sĩ, ai cho đâu, người ta nói y chang như hồi nãy bạn nghe.

Ngày hôm sau, bạn gửi con tiếp, mong về nhà nghỉ, ai dè bác giữ cũng bịnh luôn, bạn đón con về, rồi cũng không biết lấy sức lực đâu mà lo cho con. Bạn vẫn phải ngồi dậy và nấu đồ ăn cho chúng. Đút chúng ăn xong, bạn hết hơi sức, uống thuốc xong nằm tiếp. Chẳng ăn uống gì. Tội nghiệp hai đứa nhỏ, chơi trong phòng, lâu lâu chạy ra thăm mẹ khi đói.

Tôi thề lúc đó chỉ muốn đứng được trở lại, làm tất cả mọi việc, không mong bất cứ tiếng cười, niềm vui, hạnh phúc nào xa xỉ hơn ngoài việc có sức khoẻ tự lo cho mình và lo cho con. Mà ngay lúc đó sức khoẻ cũng là thứ xa xỉ tôi mong luôn thì bạn nghĩ coi, cuộc đời giỡn chơi chứ còn gì nữa.

Tôi cúi đầu chấp nhận phạm tội lơ là với sức khoẻ và tự nhủ không để cuộc đời giỡn chơi với mình kiểu đó nữa bạn ạ.

Không có nhận xét nào: