Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2008

Bố ơi

Bố ơi
Vành Khuyên

Đêm đã khuya, không gian thật im ắng, trong dòng suy nghĩ của mình, chỉ còn có Bố và con.

Ngày Father's day vừa rồi, con về nhà, vừa tới trước cửa con hỏi má Bố đâu, má đuổi con liền, bảo con mày đi đi Bố mày ra lại chết bây giờ. Ba mươi bảy tuổi đầu, tay cầm carseat, thằng bé con của con con trên xe đã khóc vì bị rớt nắm vú, nhưng trong suy nghĩ của con, con lại nghĩ nó khóc dùm mẹ nó vì nhớ Bố. Con chỉ đứng ngay cửa, Bố từ trong phòng bước ra, nhìn con chăm chăm, con đã hỏi ngay " Bố có cho con vào không? Không thì con về " Khi con về nhà, kể lại cho chồng con nghe, chồng con đã chọc " Nhà văn, nhà thơ gì mà ăn nói cộc lốc vậy !". Con đã rớm nước mắt lần thứ hai " Vậy đủ rồi không có lần nữa đâu " vì sau khi con hỏi vậy, Bố nghiêm mặt trả lời " Ai cho mày về mà về " Con bước ra khỏi nhà Bố, nước mắt ràn rụa, vừa tức, vừa thương cho mình. Khi con seatbelt cái carseat của con con vào xe, con giận dỗi " Tao không bao giờ lại nhà ông ngoại mày nữa đâu nha Bi ". Con đã tin lúc đó con nói vậy, con của con sẽ hiểu lòng mẹ nó, tin rằng mẹ nó có lòng, còn ông ngoại thì không.

Ngày hôm nay, khi con nghe tin không vui. Bố ơi, con đã có cảm giác này từ lâu. Những ngày cuối cùng của cuộc đời Bố con mình, rồi ai sẽ là người đưa tiễn ai. Con dăn chồng con " Thiêu nha, rồi đem tro về nhà " Bố thì dặn má " Đem tôi đi thiêu, mướn tàu đem ra biển bỏ tro cho tôi trôi lại về Việtnam " Ngay cả trong chốn đi về khỏi thế giới này, con và Bố cũng hai nơi khác nhau.

Thôi thì hãy tạm gác chuyện ai sẽ là người đưa tiễn ai. Những dòng tiếp theo của con sẽ dành riêng cho Bố, những dòng chữ con ghi trong tấm thiệp Father's Day gửi đến Bố mà không dám đề người gửi và chữ ký " Without you, I am not myself today " sẽ mãi là câu nói cửa miệng của con khi con nhắc về Bố của con với người khác.

Bố ơi, đêm đã khuya, lại những đêm không ngủ, con không còn thấy thương mình , những bận rộn toan tính choáng hết tâm lòng, dù có đi về đâu ngày mai, con cũng xin cảm ơn một kiếp người đã cho con được làm con của Bố ...


Tôi còn nhớ hồi năm tôi học lớp hai, tôi bị bịnh một trận chí tử.
Lúc đó tôi học buổi trưa, trưa nóng lắm , tôi thì bị sốt và hơi nhức đầu nhưng sợ bị ở lại lớp nên tôi nói dối mẹ không có sao để được đi học. Cái nóng , cái nắng ban trưa làm cho cơn sốt tôi thêm tệ. Tôi gục đầu xuống bàn, gần như không còn biết gì nữa. Không hiểu sao ngày đó, cô giáo tôi để tôi trong lớp chẳng nói năng gì .. Nếu như bây giờ, phương tiện truyền thông tân tiến, chắc lại phone phiếc gì cho gia đình tôi thôi biết làm gì hơn. Cuối buổi học ngày đó, mấy con bạn thân tôi khiêng tôi về nhà, tôi vẫn bất tỉnh, thấy mất thăng bằng, tôi cố mở mắt, thì nhìn thấy anh bán cà rem cây đang nhìn tôi thương cảm lắm, chả là vì tôi hay mua ủng hộ anh mà .. Mệt vậy mà tôi vẫn còn đủ trí khôn để ước phải chi anh cho tôi một cây cà rem giúp tôi hạ cơn sốt .. he he

Về nhà tôi nằm li bì, tôi đòi má tôi mua phở và xá xị ( rootbeer) cho tôi tối hôm đó, hai món tôi thích nhất mỗi khi bị bịnh, thiệt cũng có, giả cũng có ... Nhưng lần này thì tôi ăn không nổi, tôi sốt quá cao, làm kinh, ba má tôi hoảng, đưa tôi vào nhà thương Triều Châu, chỗ má tôi quen biết buôn bán gì đó ... họ thấy tôi cắn lưỡi trong lúc làm kinh, đâm hoảng mà sốt cao quá thì càng hoảng, họ khuyên ba má tôi nên đi tìm bịnh viện có tiếng khác, chẳng khác nào nói họ bó tay ...

Má tôi kể lại ba tôi buồn lắm, trên xe, ông nói nếu tôi có mệnh hệ nào, ông sẽ chết theo, dù biết ông còn 7 người con khác nhưng một câu ông nói như vậy, cho đến bây giờ vẫn làm tôi cảm động vô cùng.... tôi hiểu dù tôi có là một cái xác hay một nắm tro lúc đó, những ngày nếu tôi không còn trên đời, ba tôi sẽ là người đau khổ nhất ...

Đây là những lời tôi được nghe kể lại vì tôi bị bịnh đã mê man ...

Ba má tôi hoảng lắm, một mặt ba tôi đi tìm đất gần bà cô tôi mới chết hai ba năm gì đó để chôn tôi cho người thân gần nhau. Một mặt ông đi van lạy những ông Tướng, ông Tá có tiếng quen ông để đưa tôi vào nhà thương Pháp Grand có tiếng nhất Sài gòn ...

Tôi vào đó, ông Bác Sĩ người Pháp sau lúc khám họng, chẩn bịnh ,he he lôi ra từ trong cổ tôi một con giun sán đã chết ... May mà còn kịp, vì ông nói nếu để vài ngày nữa con giun bị rửa ra chảy xuống bao tử, viêm hết cả hệ tiêu hóa thì tôi có nước ngủm củ tỏi luôn chứ giờ chả còn ngồi đây mà cãi cha, cãi mẹ ...

Tôi vẫn mê man, người ta đút cái ống bằng cao su từ mũi vào tuốt bao tử tôi để nuôi tôi suốt hai ba tuần liền, tôi chẳng nói năng tiếng nào, chẳng biết mình là ai ...
Ngày tôi cử động được lần đầu tiên sau cơn mê man này, tôi giật cái ống cao su từ mũi ra, miệng lẩm bẩm , thằng cha nào đút cái gì vô mũi mình quái gỡ vậy ta ...

Tôi đâu có đi được nữa, bao tháng ngày trên giường bệnh, chân tôi yếu lắm, bước xuống là té ... Ba tôi đứng đó, tôi ráng chạy lại ôm ba tôi mừng lắm mà không được. Tôi như một đứa trẻ mới tập đi, những ngày đó tôi rất hạnh phúc, ba tôi dẫn tôi đi lại từng bước. Tôi đâu có còn nhớ hồi nhỏ mình tập đi ra sao, nhưng lúc này tôi hiểu, tôi đã cảm nhận được cái cảm giác đó, nhìn ba tôi kìa, ông cười vui lắm, nhưng có cái gì như khựng lại ...miệng ông hơi mếu, hai giọt nước chực lăn ra từ khoé mắt của ông ... tôi hơi ngạc nhiên ...ông mừng , ông vui, ông tạ ơn ông Trời ... công lao những ngày mòn mõi bên giường bệnh của con ... con gái ông trước mặt, tôi đó, tưởng chết nhưng đang bước đến ông nè ... ba tôi dang rộng vòng tay , tôi đã ngã vào vòng tay đó mãn nguyện vô cùng ... Bố ơi, con sống ...

Những ngày thân yêu này đã xa lắm rồi

Không có nhận xét nào: