Thứ Hai, 14 tháng 7, 2008

Trăng

Trăng
Vành Khuyên

Bạn đã từng nghe một bài hát mà rất nhớ tới một người chưa? Bạn hiểu ra tại sao người đó lại quý Trăng và coi Trăng là người tình muôn thuở của họ như trong các bài thơ của họ mà bạn đọc được. Cuộc đời lắm khi rất không công bằng. Khi bạn gặp người ta ở cuối đời, bạn biết trước bạn, người ta đã có một quảng đời khác. Ai chả có, bạn còn có nữa nói chi ai. Bạn trân trọng cái quá khứ đó của người ta vì cái quá khứ đó làm nên người ta cho bạn ngày nay, hiện hữu bạn đang nhìn thấy. Vậy mà cái người đó cứ nhìn cái quá khứ của bạn mà trách, mà móc. Trời ! Bạn sinh ra cách người ta có 7 năm, ai dè trong bảy năm đó, thời cuộc thay đổi nhiều quá. Bạn thì ráng vào trường học làm người. Người ta thì cũng học làm người nhưng mà học ngoài đời, bương chải với đời, họ học trưởng thành theo kiểu khác kiểu của bạn. Cuộc sống của bạn và của họ đối đầu những thử thách khác nhau nhưng giống nhau một chỗ cuối cùng bài học kiên nhẫn, lòng nhân và sự độ lượng phải học cho xong, giữ lấy làm hành trang trong đời mà đi tiếp. Vậy là bạn với người đó gặp nhau tại chỗ này. Tưởng êm xuôi, ai dè, cái môi trường bài học chung đó được rút ra khác nhau, bạn với người đó đụng nhau kình kình, thế chiến nổ ra liên tục. Vậy là đời bạn không bao giờ yên. Xa rồi bạn vẫn chưa yên vì bạn cứ mãi nhớ về những gì đã tạo nên người đó, đem người đó tới gần bạn và đã làm nên những trận cuồng phong, bão tố bạn từng qua. Bạn tức, bạn buồn, bạn hận, nhưng có được cái gì khác đâu. Bạn càng thấy bạn gắn với người đó là đúng vì những gì bạn hiểu về họ. Ha ha ha hoá ra cuộc sống tưởng dở mà lại hay vô cùng.

Cuộc tình anh với em
Chỉ còn giây phút thôi
Thì tình xin cứ coi
Là nghìn tia nắng rọi ....

(Phạm Duy)

Thời tìm tự do
Nửa đời sương gió
Nên mau tóc ngà
Con tim chóng già

Một nửa đời sau
Tưởng là châu báu
Nhưng xương máu nhiều
Bao quanh sớm chiều

Còn gì đâu cho một tình yêu
Còn gì đâu cho một đời sau ...

( Phạm Duy)

Không có nhận xét nào: