Thứ Ba, 8 tháng 7, 2008

Đêm

Đêm
Vành Khuyên

Tôi có duyên với đêm. Cứ đêm nào không vui thì không ngủ chơi cho đỡ buồn. Lạ, cả ngày mệt thế mà về đêm, tôi nghĩ chưa đặt lưng xuống đã ngáy chứ đừng nói đã tắt đèn, hai con đã ngủ ngon, mắt tôi vẫn mở thao láo như là không muốn ngủ. Bụng bảo dạ hay ông xã tôi hẹn gặp chơi cho đỡ buồn. Tôi nhìn xung quanh, mong thấy bóng anh, dù chỉ là cái bóng thôi tươi cười đâu đó trên tường, cho tôi biết anh bình an rồi thôi cũng được. Đêm làm nghĩ quẩn thế đấy. Tôi nhớ ra anh đã là bình tro trong nhà mà buồn, tro thì tro, tro vẫn có linh hồn chớ bộ, riết rồi tôi không còn hình dung ra được đời sống này mình phải sống chung với những ai. Những người là con người hẳn hòi mà chả khác gì ma, trong khi những người đã ra thiên cổ tôi lại nghĩ vẫn còn quanh đâu đó trong nhà. Chợt nghĩ không biết đến lúc mình ra tro nó ra làm sao ta. Nhớ thiêu tôi nhé, không chôn, bảo thế mà, chôn đơn độc trong quan tài, cô đơn lắm ... sống còn cô đơn gấp bội, chết còn biết đường nào mà lần, dở hơi là ... Đêm nó làm ra thế đấy bạn ạ.

Tôi cố mở mắt ra nhìn rõ hơn. Mắt như mèo, đêm đen thế mà thấy từng nét các cành cây đang cố đong đưa cùng cơn gió nhẹ, nhẹ tới mức nó không lay tôi vẫn nghĩ nó lay chơi cho đỡ buồn. Tôi ráng trấn tĩnh mình, mặc mai đi làm, cứ mở mắt chơi cùng với đêm xem nó ra làm sao, mai đầu óc rối tung, không còn suy nghĩ, không còn làm việc được thì cũng là do trò đời đưa đẩy ra mất ngủ thế này, học bài học đi nhé, ở đó mà tận hưởng đêm. Tôi nhớ ra lý do, mọi sáng nốc một ly cafe thôi, sáng nay buồn quá nốc bà nó hai ly, ngủ làm sao mà ngủ. Ăn thì không ăn. Tôi đếm từng giờ trôi đi. Ai bảo đếm sao sẽ dễ ngủ là sạo, tôi đếm tới hai ngàn ông sao ngủ đâu mà ngủ. Còn trò gì nữa ta, tôi nghĩ lòng vòng xem có nhớ ra cái gì làm dễ ngủ không. Cuối cùng chỉ còn hai tiếng nữa dậy đi làm, tự nhiên tôi thấy hình như cái ngủ đâu đó mỉm cười với mình, bẽn lẽn đi vào phòng, nó chạm vào tôi, bình yên như hơi thở. Chả được bao lâu, tiếng chuông của đồng hồ báo thức lanh lảnh vang lên, tôi tắt vội sợ mất giấc ngủ hai con. Chợt nhớ tới nổi sợ mất việc, sợ không có bảo hiếm sức khoẻ sau khi mất việc, sợ thăng trầm của đời, tôi sợ tất cả những gì đã đe doạ tôi từ hai tháng nay, à còn cái sợ đau răng phải đi cấp cứu hôm qua nữa. Năm cùng tháng tận, xui đâu mà ra dữ vậy.

Tôi bò khỏi giường, hiểu rằng một ngày mới đang bắt đầu mặc cho tôi có sẳn sàng hay không bạn ạ.

Đêm. Cho Đêm của tôi.

Không có nhận xét nào: