Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2008

Câu Trả Lời Cho Tương Lai

Câu Trả Lời Cho Tương Lai
Vành Khuyên

Tôi biết chị nhiều hơn từ buổi họp ngoài trời của nhóm. Chị chịu trách nhiệm điều khiển buổi họp và tổ chức sao cho có quy cũ nên tôi có dịp nói chuyện với chị nhiều hơn. Chị lớn hơn tôi nhưng lúc nào cũng cười vui như trẻ con, nghe tổ đồn với nhau chị đang có bồ. Một ông bồ thật tốt với chị và điều đó như mở ra một con đường hoàn toàn sáng sủa cho chị thay vì chỉ có những buồn bã trong quá khứ. Tôi trong tổ đã lâu nhưng ít giao thiệp, về chị, tôi chỉ biết mỗi đoạn đó, đoạn trước tôi không biết nên cũng coi như là chưa biết chị vậy.

Bắt đầu buổi họp, mỗi người trong nhóm được phát tờ giấy. Chúng tôi được chỉ dẫn viết lẹ vào đó một điều người khác chưa biết về mình rồi bỏ vào cái nón, xốc lên, rồi từng người bắt thăm. Tới phiên mình thì đọc to lên mẫu mình bắt được rồi đóan ra coi ai đã là chủ mẫu giấy đó.

Tới một mẫu " từng thi vô sân khấu mà rớt, cuộc đời xuống dốc từ đó, xấu xí và đi trong đời chưa biết mình là ai nên vô làm nhân viên xã hội " .. Cả tổ cười rộ lên khi chị vừa dứt, mọi người nhìn quanh quất, tôi thản nhiên như không biết gì, vài người nhìn tôi nghi ngờ nhưng lại nhìn đi nhanh. Trong cái tổ này, đúng là ít thấy ai kịch tính. Họ đùa nhiều, phá nhiều chứ còn gì khác thật ít thấy. Vài người mạnh miệng đoán đó là tôi, tôi phá đám " how ? " ... thấy hay hay, họ nhao nhao chỉ về phía tôi, cùng cực tôi đứng lên cười xua tay " yeah , right , that's me , I am a loser ". Chị nói ngay " mày mà xấu cái gì, ủa mày thi sân khấu hồi nào? " ... Tôi tiếp lời chị " tôi đâu có thi ở đây, tôi thi ở nước tôi, ngay cả vô trung học sân khấu cũng không đậu," tôi cười hi hih như trẻ con.

Ừ đúng, tôi có thi vào trường sân khấu một lần. Cái lần đó tôi còn trẻ lắm, mới 22, non dạ, chả son phấn tô vẽ gì, bài thi rất đơn giản gồm 3 phần. Phần 1, họ bật một điệu nhạc lên và bảo tôi cảm điệu nhạc đó. Tôi nhắm mắt, hai tay nắm chặt vào nhau đưa lên trước ngực và nhảy nhẹ nhàng theo điệu đang vang, khoảng 3 phút họ bảo tôi dừng lại. Sau đó họ đưa tôi một cái cây và bảo tôi gõ theo họ sau khi nghe đúng tiết tấu họ gõ, nhớ là 5 lần, ba lần đầu tiết tấu ngắn, tôi gõ theo thật trơn tru, 2 lần sau, chắc là thử tài kiên nhẫn và khả năng lắng nghe, tiết tấu dài hơn, tôi gõ trật một nhịp mỗi lần, cộng thêm với bài tự diễn chắc không gây được ấn tượng lắm cho giám khảo, tôi rớt thê thảm lần đó, không có cả tên trong danh sách thử lại tài năng.

Ừ thì rớt, tôi mộng làm diễn viên, làm ngôi sao vô cùng để được sống dưới ánh đèn, với sân khấu. Mộng đẹp thế sao bỏ được nên đến bây giờ vẫn còn mộng dù đã hết cơ hội.

Từ sau ngày họp đó, tôi và chị nói chuyện nhiều hơn. Chị người Mexican, lúc nào cũng vui vẻ, có khi cười cả ngày, tiếng cười của chị hình như có ma lực, ai cũng thích lắng nghe.

Một ngày, chị hỏi tôi " mày có hạnh phúc không Trâm? ". Tôi đang làm, nhìn qua chị, thắc mắc "chị hỏi vậy là sao, với tui, hạnh phúc khó định nghĩa lắm, tui sống từng ngày ngày nào không cãi lộn với chồng ngày đó tui hạnh phúc. À còn nữa, ngày nào tui có cảm giác chồng tui gần tui tui cũng thấy mình lên thiên đường " nói xong câu cuối tôi cười he he như tré con, ý là tôi ghẹo chị. Chị quay sang ngạc nhiên " ủa, mày có thương chồng mày không " Tôi ghẹo tiếp " tôi desperate lắm chị, tôi lấy chồng không cần thương yêu, hiểu nhau được là đám cưới à, bởi vậy mới lao đao " ...

Chị quay qua tâm sự với tôi, không phải với tư cách dạy đời, chị kể mà tôi thấy buồn. Ly dị lần đầu mới 21 tuổi vì ông ta đánh chị quá. Sau đó sống với một ông suốt 15 năm mà chị là người nuôi ổng nhưng ổng không biết điều lại còn đi lăng nhăng với người khác trước mặt chị. Tôi ngắt lời " tui khen chị hay à nha, những 15 năm, tui chỉ mới 9 năm, không có chuyện gì lăng nhăng mà tui đã chịu không nổi đó chị" .. Chị kể tiếp, " ừ, thế là bỏ nữa, sống cô độc 5 năm, bây giờ tao đang có ông bồ, hắn tốt với tao lắm mày, nhưng để vậy vui hơn " Ngày chị kể tôi nghe là ngày Valentine, sau ngày đó, trên bàn chị là một bình hoa hồng cam vô cùng đẹp. Sáng hôm sau vào vừa gặp chị tôi đã ghẹo " ngon ta, chúc mừng chị nha, is that him or someone else " ... Chị cười rất vui " him, men " ...

Đời tôi buồn chết nhưng thấy chị vui tôi muốn vui theo chị vô cùng.

Ai mà biết đàng sau nụ cười của những người phụ nữ là biết bao nhiêu khổ đau. Hôm qua khi chị kể cuộc đời chị cho tôi nghe chị đưa ra hai cổ tay chằng chịt sẹo, đó là kết quả 4 lần chị tự tử vì không còn chịu nổi những áp lực của đời sống, nhìn mà thương chị quá.

Tôi bảo, " tôi cũng từng tính mở cửa xe nhảy xuống freeway tự vẫn chị ạ nhưng chưa chết " .. chị cười bảo tôi " tao cũng từng thế rồi " ..

Chị khai thêm, lúc này tao phải uống thuốc chống anxiety attack đó vì mỗi lúc nó đến tao run lẩy bẩy và không nói được gì.

Thật tình, tôi thấy rất buồn và buồn lắm khi nghe câu đó, khắp văn phòng tôi làm, chị nào cũng có thuốc an thần và thuốc chống sự lo lắng này, còn tôi khi nổi nóng là cũng quăng cũng đập. Phụ nữ có nhất thiết là khổ thế không hả. Trời ơi , không lẽ tôi còn mạnh hơn cả những người tôi nghĩ rất mạnh ở nơi đây .

Tôi nói với chồng tôi ngay tối Valentine " anh, em thấy biết ơn những ngày tháng còn sống ở VN, nhờ những ngày tháng đó em tăng sức chịu đựng hơn, nếu không có em cũng không có sức nào mà chịu đựng nỗi những căng thẳng trong cuộc sống trong cái xã hội chạy theo thời gian này anh ạ. Có khi lại end up uống thuốc như những người bạn trong sở. Dù biết rằng lo trước chẳng được gì, nhưng thấy buồn cho phụ nữ quá đi anh ạ, thế mới biết mình chỉ là không nhìn ra xa thôi, chứ còn nhìn xa, thấy nhiều điều còn thương tâm vượt quá sức tưởng tượng của mình " ...

Tôi nhìn qua, ông xã tôi đã ngủ từ hồi nào, coi như là tôi nói cho mình nghe đi.

Tôi trộm nghĩ, đàn ông mà biết lắng nghe chút thì phụ nữ chúng tôi đã đỡ nhiều cái khổ lắm rồi ... bản chất muôn đời, thay đổi là do họ muốn hay không chứ đâu phải mình.

Tôi nhắm mắt, nhớ tới chị, lòng vẫn nghĩ mình là loser khi nhớ tới ước mơ làm diễn viên sân khấu năm nào và hình dung cuộc sống hiện tại của mình cùng bao nhiêu lo toan ngày mai.

Tôi đi vào giấc ngủ bao giờ cũng không hay, tôi cũng đang tập coi nhẹ mọi việc có khác chi ai đâu.

Hay chính bản chất cuộc sống là phức tạp thế và tôi phải vô tư mới sống tiếp được?

Xin để dành câu trả lời cho tương lai

Không có nhận xét nào: