Thứ Năm, 10 tháng 7, 2008

Lạ

Lạ
Vành Khuyên

Này bạn, nếu bạn đang có ý định thân với tôi thì tôi khuyên bạn dừng lại ý định đó đi nhé. Thật, nói dóc bạn chi. Đó là lời khuyên chân thành.

Đời tôi lạ lắm. Kể bạn nghe.

Số là bố mẹ tôi rất đàng hoàng. Ông bà sinh tôi ra không dạy nhiều, cũng dạy đủ để tôi lớn lên thành người. Đúng tuổi, ông bà cho đi học, học thì chỉ giỏi và ngoan hơn chứ làm sao mà kém đi được. Thế mà càng đi học, về nhà, tôi cứ toàn bị mắng là đồ vô giáo dục, mất dạy cho những suy nghĩ tôi có được từ trường học, từ mớ kiến thức tôi lượm được trong trường. Đau thương chưa ?

Ông bà giờ đã từ tôi. Ông bà thương tôi đến thế là, tôi chỉ nói lại cho ông bà nghe điều tôi nghĩ, điều tôi sẽ làm chứ có bắn giết cướp giật ai đâu.

Cái tình từ cha mẹ là tình tự nhiên, muốn hay không muốn vẫn có.

Ủa tôi vẫn chưa vào đề tại sao khuyên bạn đừng thân với tôi.

Số là tôi thấy tôi cũng có tư cách. Ra đời bị giam hãm và bủa vây trong những tình huống tôi không sao ngờ được. Trong đó, tôi cứ bị những người tôi biết là ít tư cách hơn tôi rất nhiều lên mặt dạy đời tôi. Bị hoài riết căm chứ sao, tôi chửi, chửi chớ, ít nhiều gì những người tư cách hơn mình họ còn không mắng mình thì những người ít tư cách hơn lấy gì mắng được tôi. Vậy mà không, tôi bị vậy hoài.

Hôm qua tôi còn bị một ngưòi từng là người tôi thương nhất bảo tôi là đồ vô giáo dục khi trong email tôi viết ba chữ con bà nó. Trời, may mà tôi viết con bà nó chứ con bà anh hay con bà tôi chắc anh cho tôi là đồ mất dạy luôn quá. Ủa anh đọc nội dung thư hay anh đọc con chữ. May mà anh đã từng là người thân của tôi, hiểu tôi như lòng bàn tay mà còn cho tôi là đồ vô giáo dục, mấy tay mới biết tôi chắc chẳng dám lại gần. Mà đâu có, mấy người mới biết tôi họ thoải mái lắm, họ không đánh giá tôi qua những từ như vậy. Tại sao anh? ... Cũng lạ ...

Ủa, bạn đủ thấy bạn không nên thân với tôi chưa ?

Người gần tôi nhất, đã đi xa, cũng xem tôi chẳng ra gì bạn ạ. Cũng nghĩ tôi là đồ vô loài. Nhiều khi đau tận ruột, tôi chỉ còn biết nghĩ tôi vụng tu kiếp trước, kiếp này phải nghe những điều không hay từ người thân chỉ còn biết khóc và nuốt nước mắt vào lòng. Thôi thì cứ để đời trôi tới đâu thì tới.

Chỉ thật lòng khuyên bạn rằng, bạn đừng thân với tôi nữa nhé. Khi thân, tôi dung dị , thoải mái, tôi vẫn là tôi, nhưng nếu bạn bắt từng câu chữ, mà có khi nó chỉ là để xả những căng thẳng trong đời và bạn cho đó là tôi thiếu tôn trọng bạn, thì bạn ơi, còn thân làm quái gì ... Thà bạn cứ coi tôi như người dưng, thì bạn có khoác cho tôi cái áo mất dạy đi chăng nữa, cũng chẳng hề hấn gì với tôi. Còn đàng này ....

Xin bạn đừng thân với tôi nhé ....

Không có nhận xét nào: