Thứ Năm, 10 tháng 7, 2008

Giả - Thật

Giả - Thật
Vành Khuyên

Bà làm vợ bé tui nhé bà Trâm. Hắn nói bình thường như nói với bức tường.

Nghĩ cũng lạ, cái đời tôi vô duyên. Làm vợ lớn, vợ cả hắn chưa chắc tôi làm chứ đừng nói bé hay hờ. Mà kỳ, lúc nào với hắn, dù lời tiếng qua lại, tôi vẫn nói chuyện với chính mình nhiều hơn nói với hắn. Trong mắt hắn, tôi có cảm giác tôi nhỏ còn hơn con kiến, nhiều khi chưa được bằng con kiến là đàng khác. Lẽ ra đứng dậy bỏ đi hay cười nhạt vì nhớ lại ngày xưa, cái ngày hắn báo tôi hắn lập gia đình với con ông Quận phó Công an Quận 10, tôi ung dung hỏi hắn

Tại sao lại vợ bé, ý ông là ...

Hắn cười ra tiếng lớn " tôi cần tiền của bà để làm ăn, là vợ để đưa cho chân chính "

Hahaha tôi cười ra tiếng lớn luôn nhưng mà trong lòng. Cái bản mặt hắn mà cũng nói tới hai chữ chân chính chi cho bẩn miệng ra, đến lúc này tôi đã là thánh, tôi nói

Ông cần tiền của tôi thì tôi chỉ cần đưa tiền ông chứ việc gì phải làm vợ?

Hắn trầm ngâm, chắc là kiếm cớ giải thích, vài giây, hắn đáp " lâu lâu buồn, đòi hỏi tình nơi bà " ....

Tôi cảm xót xa trong lòng, xót vô cùng, thật tình, tới mức này, tôi không còn biết tôi là ai trong cuộc đời, gái làng chơi, bạn hắn, chủ nợ hay gì gì trong mắt hắn nữa.

Tôi nhìn xa xăm cũng độ vài giây, sau đó tay tôi với cái napkin trên bàn, viết lên đó con số một triệu đứng dậy rồi đưa cho hắn.

Đây tiền đây, thứ ông chỉ cần loại tiền giấy này, chả cần thêm gì xấc.

Tôi bước ra khỏi quán, chả cần nhìn lại, tôi cũng biết hoặc là hắn đang kinh ngạc vì câu trả lời của tôi, hoặc hắn ung dung ngồi uống nước tiếp rồi nghĩ kế khác.

Đàng nào thì đàng, Giả - Thật tôi tin hắn đã hiểu ra.

Không có nhận xét nào: