Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2008

Chùm Thơ Ghen

Chùm Thơ Ghen
Vành Khuyên

I
Ghen chi nhiều thế đến cực thân
Nước mắt thầm rơi đã bao lần
Chẳng vợ, chẳng chồng, chẳng tình nghĩa
Ở thì không đặng, bước phân vân

Chàng yêu, yêu nhiều lắm trước kia
Lòng còn đầy ắp dáng xưa kìa
Còn tôi chính thức, muộn màng đến
Tận tụy bên chàng, sáng, tối, khuya

Ông Tơ, bà Nguyệt se tôi vào
Chỉ cho tôi nhé gỡ làm sao
Tôi đây hiền lắm, người nhân đức
Mà phải ghen hoài, sống lao đao ...

Tôi chỉ muốn tôi có một chồng
Thuyền đậu một bến, thế là xong
Nay bên chẳng đặng, đâu nỡ tách
Trời ơi có khổ cho toi không ?

Biết bao tháng ngày sống nổi trôi
Nợ duyên không thấy đời buông lơi
Mong chàng suy xét hồi tâm lại
Muộn, đời thiếp tàn chứ chẳng chơi .

II

Giận anh giận cả buổi chiều nay
Gió mát mà sao bực thế này
Cuốn chiếu (1) dỗ mình vào giấc ngủ
Nước mắt lăn dài, tội lắm thay !

Ai đã bên anh những ngày xưa
Ai ru anh ngủ những giấc trưa
Có duyên, không nợ, giờ xa cách
Nay chỉ có em, anh rõ chưa ?

Hững hờ chăn gối đến vậy sao?
Ngờ vực, thổn thức, em nôn nao
Anh ơi, em nhớ, ôi em nhớ
Ngày đầu bên nhau, đậm tình trao .

Khóc thầm thương tiếc ngày đã qua
Em giờ cánh hoa đã tàn mà
Oh vòng tay anh như ấm lạ
Giận hờn trong em như đã xa

(1) cuộn mình tròn như con cuốn chiếu

III

Hút thuốc ngoài hiên cứ mỉm cười
Trời đất ! Còn hơn cánh hoa tươi
Qua lại không thấy người nào hết
Anh cười gì thế, anh yêu ơi ?

Hay là anh nghĩ đến cô nào
Trong sở, ngoài đường, ánh mắt trao
Về nhà nhớ lại còn lưu luyến
Hỏi anh không nói biết làm sao

Anh ơi có cười thật bâng quơ
Cho những bất ngờ, với vẩn vơ
Nhớ em cùng những ngày xưa ấy
Cũng từng làm anh tới ngẩn ngơ

Anh ngồi chăm chú vào ti vi
Đâu có nghe em đang nói gì
Em kêu mấy bận cũng chẳng thiết
Tình chồng, nghĩa vợ, chẳng xá chi

Em tự trốn mình, hay trốn anh
Tình ta có phải giờ mong manh
Một chút đổi trao cũng không có
Anh ơi anh nỡ vậy sao đành .

IV

Theo bước chân anh tới chốn nào
Làm sao trong lòng hết nôn nao
Tơ vò một mối sao mà gỡ
Ghen hoài, ghen mãi, dễ chịu sao ...

Anh có thấu chăng biết bao tình
Từ duyên chồng vợ, lẫn lòng tin
Anh đang đánh mất, anh có biết
Nén, lòng ghen hờn cứ mãi sinh

Thôi thì cũng còn chút hờn ghen
Chẳng phải vì lòng em nhỏ nhen
Chỉ tại anh yêu đã thay đổi
Nên em đành nhận đứng thấp hèn .

V

Nghĩ đời một kiếp đặng phần tôi
Sông khúc đục trong, vẫn cứ trôi
Thân tôi cay đắng, trăm ngàn khúc
Ghen hoài, ghen mãi, cũng vậy thôi .

Chồng người sao mang hạnh phúc đầy
Chồng tôi nói bỏ, làm được ngay
Chăm vợ, chăm con, tôi chẳng thấy
Quần quật, tôi suốt ngày, người say

Tôi mãi thở than, phận kiếp mình
Từ ngày lấy chồng mấy con sinh
Tưởng rằng yên phận mà đâu thấy
Chỉ thấy đời thêm lắm điêu linh .

3/2003

Không có nhận xét nào: