Thứ Năm, 28 tháng 8, 2008

Vẫn Trôi

Vẫn Trôi
Vành Khuyên

Thế là đã gần hai năm. Hôm nay tôi dẫn con bé tới trường dự ngày học đầu tiên tại một trường dành cho học sinh bình thường. Hai năm qua nó phải học ở trường đặc biệt cho trẻ chậm nói giờ cũng biết ra nhiều lắm rồi. Con bé còn may mắn hơn anh nó. Ngày đầu nó đến trường còn có ba đưa. Anh từng đến lớp của nó họp cho nó lần hộ đầu tiên cũng là lần họp cuối cùng. Thằng con trai thì chả có lần họp nào và lần dẫn nào cả. Năm nay đưa con bé đến trường tôi không bị trầm cảm nhiều như năm ngoái vì buồn cho con, cho mình. Có khi vì tôi tội cho nó chưa được lần nào đến trường với ba như em gái nó từng có chăng. Hay là mọi thủ tục tôi đã quen từ lần trước. Đàng nào thì đàng, tôi đã tập quen với những cảm giác không vui để mà tránh, cứ nhìn vào những người cha, người mẹ khác hớn hở đưa con tới trường, dù đàng sau họ có ai hay không họ cũng cười đấy thây. Hai năm cũng có giá trị riêng của nó, con người cứ đứng mãi một chỗ tiến làm sao nổi. Tôi vượt ra xa, ra khỏi cái xác buồn bã của mình ngày nào, làm lại con người mới. Tôi đã từng nghĩ tôi không thể nào cười được nữa, đùa được nữa và nói vui vui ghẹo người khác được nữa. Thế mà tôi vẫn thấy mình làm đôi khi dù tôi hiểu cho tôi hay cho người đối diện đôi lúc tôi không cần phân biệt làm chi, tôi chỉ biết mình đang cười là đủ rồi.

Tôi bỏ được cái thói quen làm gì cũng phải có mục đích. Không mục đích thì sao chứ, chuyện lớn còn đáng nói, chuyện nhỏ, chuyện vu vơ chờ mà lôi được mục đích ra mới làm thì có tới sang năm. Đời như vậy nó nhẹ hơn cho tôi chút xíu. Chút xíu thôi cũng đủ làm cái mu rùa tôi mang nhẹ hơn rất nhiều rồi.

Nhiều khi tôi phải ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của mình. Thiệt tình là cũng chả hay thế đâu. Có những điều tôi phải đợi người khác trả lời thì không bình tĩnh còn làm được gì khác. Như hôm qua tôi nhận được giấy từ chối chuyển trường cho con lần thứ hai. Tôi muốn lên đồng luôn vì còn có 5 ngày mà phải dự tính chỗ gửi con mới rồi chạy đi chạy về đón con, tôi sống làm sao nổi. Nội không tập trung được và cứ coi tới giờ chưa để đi đón vì sợ trễ, sở đã có thể cảnh cáo tôi rồi. Lần trước chỉ làm có ba tháng vì bác giữ đi về VN tôi đã có những ngày ước gì mình không đi làm huống hồ chi một năm. Ông thầy hiệu trưởng thật tình là một người lanh lẹ, tôi mang ơn trong lòng quyết định nhanh chóng của ông cho tôi chuyển trường cho con gái dù chính ông ký hai lần vào tờ giấy từ chối. Thế mới hay, thiên đàng hay địa ngục gì cũng có phần sẳn muốn cũng không được, không muốn cũng không xong.

Tôi bắt đầu nhìn ra lời khuyên của mọi người là đúng, đàng sau cánh cửa đóng là một nụ cười hihihihi, đúng một lần, cũng là đúng, đừng thừa thắng xông lên cứ chờ đúng lần nữa rồi ngồi khóc thì chuyện gì cũng xong.

Tôi có cám giác sống trong đời chẳng khác chi đem thuyền dong giữa biển, thấy yên sóng thì đừng nghĩ biển lặng. Chẳng có chi là tồn tại mãi mãi, vạn vật biến đổi theo thời gian, con người chỉ không nhìn được hết mà khi nhìn lại được điều mình đã từng nhìn có khi còn chưa nhận ra đó là điều mình từng đối phó. Tôi đi tìm những suy nghĩ tự chứng minh với mình là mình đang lớn lên từng ngày, và như thế cuộc đời coi như vẫn trôi bạn ạ.

Cho Một Ngày .

Không có nhận xét nào: