Thứ Ba, 5 tháng 8, 2008

Có Những Lúc

Có Những Lúc
Vành Khuyên

Có những lúc tôi không muốn làm gì hết, ngay cả làm thơ là điều dễ làm nhất, dù làm cho vui, cho qua ngày tháng, tôi cũng không muốn làm.

Tôi lấy những tấm hình cũ ra coi, trời, mình đây sao, ghét, chán, vui, thích thú, có đủ. Tôi bỗng có cảm giác tôi từng quên tôi là ai trong cuộc đời nên thấy lại cái người trong ảnh mà tôi nghĩ là tôi, tôi bỗng thấy như mình biết thêm một người nào đó trong cuộc sống mà vô tình mình đã quên ...

Tôi tìm một đài radio nào đó đúng gu nghe chơi. Từ cổ điển, latin đến piano độc tấu, cái nào cũng thử qua mà cứ nghe đến bài thứ hai là chán. Tôi vẫn cố tìm coi mình muốn gì. Trong đời đi riết tới cái lúc không còn muốn gì thì một là sắp chầu diêm vương, hai là diêm vương sắp đi kiếm mình chứ còn gì nữa. Tôi cuống cuồng tự thúc giục mình phải thích cái gì chứ. Không thích thì ngon đương đầu với sợ chết và chán đời thì đương nổi không. Người ta nói tôi khùng, nhiều lúc tôi không nhận chứ thật sự cũng phải vỗ tay khen người ta đúng đôi khi. Khi tôi không có gì buồn tôi cũng buồn, khi tìm hoài chưa thấy phải buồn chi tôi cũng cảm thiêu thiếu ...

Điều này nói với tôi tôi vốn là con người tuyệt vọng, hhihihi, đi mãi trong đời, buồn riết chả dám tin mình nên vui cái gì. Còn khối điều để vui. Một ngày ngủ dậy, mở mắt tôi hay kiểm soát đang mình ở đâu thế này, nếu thấy cảnh quen quen, đúng nhà mình vẫn ở, tôi mừng vô vàn, hai đứa bé vẫn ở bên cạnh. Nếu không may chẳng nhìn thấy gì cả, thôi thì phải chấp nhận mình ở đâu mình không biết, đợi ai đó đến cho biết sau cũng được.

Thật sự, nghĩ quẩn như vậy một hồi, giờ bạn có hỏi tôi muốn gì, tôi cũng nói chưa được đâu ... Biết muốn gi trong cuộc đời này hả bạn, cái gì cũng có qua rồi, chỉ ước sao, cha mẹ mình còn sống mãi, dù không thấy họ mỗi ngày, nhưng ít nhất sáng ra, cha mẹ ơi, con vẫn còn có người.

Coi một màn kịch hay, đầy nhân bản, chợt thấy mình lớn lên vô cùng và thật mong làm sao vạn người đương thời ơi đừng độc ác với nhau nữa, cho tôi cảm được tôi cũng là con người trong cõi đời này, không ghét và thù hận ai chi cho nhọc lòng.

Hình như cuộc đời tôi đang trôi đi vô cảm giác và đang thiếu những thứ đó nên tôi cứ mong mãi, mong hoài, mong từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây, mong tới độ biết rằng một ngày nào đó mình phải đối diện và phải chứng kiến sự thật ngược lại phủ phàng thì tôi vẫn cứ mong như đang chờ một sự diệu kỳ xảy tới.

Khi tôi không viết, tôi chết. Khi tôi viết, tôi cũng chết, vì người đọc họ bảo tôi khùng. Tôi thà bị nói khùng còn hơn là không viết, không giải toả được những u uẩn trong lòng mình mà tôi chỉ còn biết nhờ cây bút nói hộ mà thôi.

Và người đời ơi, xin đừng bao giờ giam cây bút của tôi nhé ...

Bắt chước Huyền Diệu trong Cô Gái Xấu Xí ... Tôi xin người ...

Không có nhận xét nào: