Thứ Năm, 14 tháng 8, 2008

Bình Yên

Bình Yên
Vành Khuyên


Tôi bước vào tiệm ăn bình thản gọi một bàn cho một người. Hai giờ rưỡi chiều, ăn trưa thì quá trễ, ăn chiều lại quá sớm. Tôi là người nửa vời, nhịn được nhịn cho rồi, nhưng không ăn trưa thì cứ hai giờ rưỡi là con người không còn sức lực.

Nhà hàng này, tôi thường đi chung với anh. Có những tối phải đợi cả hai tiếng mới có bàn. Buổi trưa thưa người, tôi vào liền ung dung như chưa từng thiếu vắng cái gì. Tôi tới đây vì nhớ, vì đói, vì muốn tìm lại chút kỷ niệm. Tôi ngồi đợi thức ăn. Ngồi một mình mà vui chưa từng thấy. Tôi có cảm giác như anh vẫn phía bên kia bàn như mọi lần chúng tôi tới đây. Hai vợ chồng bàn nhau gọi gì. Tiếng Anh dù nói tàm tạm nhưng thức ăn cũng phải có chút vốn từ ăn uống mới không ú ớ. Cuối cùng, chúng tôi dùng động từ " chỉ " cho chắc ăn, hình ngay đó, muốn lộn cũng không được. Ăn món gì mình nhìn thấy, chắc ăn hơn bao nhiêu lần .

Lần đầu tiên tới đây không có anh, tôi đã khóc nức nở, tôi không dám vào liền, trong đầu liên tục có tiếng nói vang lên " tôi từng có người đàn ông, tôi từng có người đàn ông là của mình ". Từng thì sao, người đàn ông đó đã đi rồi, để anh ta đi, ai cũng nói vậy. Tôi nhớ là chuyện của tôi. Bài học nào cũng phải học. Tôi tới đây một mình vài lần nữa cho nó quen cái cảm giác một mình đi nên hôm nay mới thanh thản được như vầy.

***

Văn đưa tôi miếng bánh tiramisu bảo ăn đi. Tôi nhìn lên người đồng nghiệp còn trẻ, cảm động, đùa chơi " này, muốn tôi mập hay sao mà cho ăn mãi thế, tôi không phải heo nhá ". Văn cười rất tươi, hơi bối rối " Trâm ăn đi, biết Trâm thích loại bánh này, thấy trong tiệm, không thể nào không nghĩ tới và mua đưa Trâm hôm nay " ...

Trong đời riết gặp toàn chuyện xui, hôm nay trúng số hay sao, lòng tôi mừng lắm, ít nhiều gì cũng còn bạn bè để ý mua này nọ cho .. đời đáng sống quá đi chứ lại. Nhưng cái tật thích chọc người ta không bỏ được, tôi giả vờ đẩy chiếc bánh ra xa, lạnh lùng " này, thế tôi thích gan trời, trứng trâu gì Văn cũng mua à ... nói nghe hay, ăn bánh cũng có lúc chớ, cám ơn nhá " ... Chắc Văn hiểu, nhưng cũng giả vờ " thôi mà, ăn dùm đi ".

Tôi cười thành tiếng " lấy lại tui đánh liền đó " ....

Văn thích tôi ở tính thành thật, cậu hay nói vậy. Thật sự, thành thật là nguyên tắc sống của tôi chứ chả phải tôi chọn người để thành thật. Tôi hay nói đùa với bạn bè, tự giác còn hơn bị phát giác thế thôi. Cậu chăm sóc cho tôi như một đồng nghiệp thân thiết, như để bù lại tôi chẳng có ai chăm sóc, tôi rất cảm động về tình người cậu có cho tôi. Cũng như cậu thích người thành thật, tôi lại rất thích những người có tình người và chu đáo với người khác như cậu, không có tấm lòng không làm thế được. Thành thật là điều dễ làm hơn rất nhiều so với tình người. Tôi tin vậy lắm.

****

" Chị Trâm, cho Văn nói thật điều này, những gì Văn đưa chị là từ anh họ của Văn, anh ấy rất quý chị " chị hiểu không ?

Cái tật hay đùa của tôi sắp bắt đầu nhưng dường như đụng phải đề tài cấm, tôi tỉnh người nghiêm trọng " cớ gì cái anh đó biết tôi " ... Văn thản nhiên " từ Văn " ...

Nói thế tôi nói luôn nhá ... Ở đời tôi nghĩ có những điều không phải mình cứ muốn là được. Tôi thật tình cũng không muốn cô độc thế này nhưng để cảm và có lòng thật sự với một người phụ thuộc vào nhiều yếu tố lắm. Cậu nói với anh cậu, quý cứ quý, dư thức ăn cứ đưa tôi lãnh dùm cho nhưng con người với nhau làm thế cũng hay, không cần phải biết tôi rõ hơn đâu. Có những điều tôi đã quen lắm rồi và không muốn lập lại hay nhớ lại rõ hơn. Nếu anh cậu là người từng trải, nói lại vậy anh cậu hiểu liền đó.

Nói thế còn hơn bỏ quả bom ngay cho người đồng nghiệp tốt bụng của tôi. Nhưng không nói tôi thấy còn dở hơn.

Người đói bụng có thể tìm thức ăn, thiếu tình cảm là điều thiêng liêng, sâu sắc hơn nhiều và không thể cứ tìm và gặp bất cứ hình ảnh nào mình vừa lòng là nghĩ mình đang có.

Ai bảo tôi khó tính chứ đó là sự thận trọng. Ngay lúc trước, khi đã có bạn, tôi vẫn tìm thời gian đi một mình xem phim hay uống nước, trải nghiệm thời gian một mình nghĩ về điều mình đang có trong tầm tay cũng là một hạnh phúc như những gì tôi đang làm vậy ...

Đời người qua nhiều giai đoạn, có những giai đoạn trong đời, tôi thật chả hiểu mình đang đứng đâu. Nhưng trong giai đoạn này dù khủng hoảng nhưng tôi rất biết mình đang đứng đâu và rất cảm ơn cuộc đời về điều đó.

Có những điều có tiền cũng không mua được, tự nó đến, tự nó đi bình thản như mọi thứ trong đời tôi.

Tôi tin Văn hiểu tôi nói gì. Những miếng bánh dù có tới nữa, tôi vẫn nhận với tất cả tấm lòng, bằng tình người và sự biết ơn. Điều đó không thể bình thản mà không còn từ tâm lòng tôi được.

Không có nhận xét nào: