Thứ Ba, 19 tháng 8, 2008

Ôm

Ôm
Vành Khuyên

Phải nói là ả rất thích được ôm. Thích sao không, khi được ôm là cảm nhận người khác thích mình, nâng niu mình và không muốn mình rời xa họ. Trên đời, cho tới lúc này, ả tin rằng không có cái cảm giác nào hay và toàn vẹn hơn là cảm giác được ôm. Khi còn được cần trên cái thế gian hông ai cần ai này là một hạnh phúc.

Lẽ ra ả cũng chả hiểu ôm và thích được ôm là cái quái gì. Nhè hồi nhỏ, hàng xóm cứ khen ả, vây quanh ả, đòi được ôm ả về nhà cho ăn uống, chiều chuộng này nọ, riết rồi ả quen. Cứ mỗi lần ra đường ả nhìn lấm lét xem có ai muốn bế, muốn ôm mình đi đâu không, quái thế chứ lại. Cũng tại người đời thôi, làm hư ả, ả có muốn đâu, còn nhỏ quá mà.

Cỡ mười tuổi, nhà hàng xóm có cái thằng chết tiệt, cứ nhìn thấy ả là bế xốc ả lên quay một vòng, áo đầm ả tung ra, mát ơi là mát. Ả ngu thế, cứ để thằng đó nó bế, mấy tên con trai khác tức không còn chỗ nào mà nói nhưng nói ả làm sao được. Lơ đại cái đứa con gái chả biết giữ gìn gì cho nó đỡ bận lòng, lớn lên rồi tự nó biết, ngu gì mà ngu thế không biết.

Mười bảy tuổi đã có tên rủ đi chơi. Sao mỗi lần nó chạm vào người ả cứ lâng lâng dù nghĩ rằng chẳng biết nó có đi với mình tới cuối đường không, thế mà ả cứ thử chơi. Thử thuốc đắng có lẽ ả cũng còn chút đầu óc chả thử làm chi, nhưng cái này là thử đường mà lại. Ngu gì không? Dù cảm giác một thằng ôm, rồi lúc khác thằng khác thích lại ôm, lắm lúc ả thấy chính mình dơ bỏ xừ nhưng làm sao, đau đớn gì cũng đau một chốc rồi lại phải trải nghiệm tình cảm chứ chồng con gì đâu mà phải đạo hạnh. Tập quen với cảm giác này rất khó, ả không muốn quen mà biết làm sao, dầu gì cũng là thiếu nữ rồi.

Từ đó ả thề chỉ chung đụng với một thằng. Ngu thế thề ngay với một thằng chẳng ra gì. Cho nó hết, làm vậy ả còn nghĩ mình đàng hoàng . Cũng hên tên đó cũng hứa hẹn đủ điều. Rồi hai người xa nhau, ả khắc khoải không còn chỗ nào mà nói. Cái đầu cứ muốn điên lên. Nhằm ngay cái thời xuân sắc mà rời xa cái hạnh phúc đó thì chỉ có là thánh mới quên được những cảm giác ngây ngất từ cái cảm giác được ôm chứ là người thì tìm cái cảm giác ôm khác chứ lại.

Từ đó ả khổ vì những cái ôm mới chả giống với cái ôm duy nhất ả đã hứa hẹn. Mỗi lần được ôm, ả thấy sao mà trống trải vô cùng, ráng nghĩ mình cũng đang được ôm đây, dù biết là so sánh làm gì nhưng thật tình cảm giác không giống thì có đang ôm cũng ôm gì mà ôm.

Thế rồi cái thằng ả hứa hẹn bỏ ả. Ả không còn lựa chọn nào khác phải tập quen cho người khác ôm. Thật tình thì còn cảm giác gì nữa nhưng đời mà, tiếng Anh gọi là " move on " ... không " move" thì không " on " .
Ả đã khổ, khổ lắm. Ả thề không cần ai ôm nữa, ả dị ứng với cả những cái ôm xã giao, cái gì không có vĩnh viễn, không có luôn cho rồi và đừng tập quen với thói quen đã có, lúc mất khổ lắm, khổ lắm , khổ vậy hoài, chả muốn khổ thế nữa đâu.

Giờ ả còn hai con, ả cũng rất ít ôm con, con ôm ả chặt ả cũng thấy bối rối. Cái này bậy à nha, con nít rất cần sự thân mật cho nó biết nó có chỗ dựa. Ả sợ bị ôm chứ có sợ được ôm đâu, con là của quý, là hạt giống phải gieo vào nó được cái tình thương yêu vĩnh cửu chứ.

Ả suy nghĩ mãi, ả vẫn có cảm giác mọi thứ đều chực xa rời ả mà không còn dám làm gì bên ngoài nữa, yêu thương gì cứ để trong lòng, dù ôm chỉ là cách thể hiện dung dị nhất.

Tội ả quá đi, ả nghĩ tối nay về phải cho con ôm và ôm con thật chặt. Những gì ả còn có được, phải giữ chặt trong tay cho dù bao sóng gió ... Biết đời sống có chiều ả không, thôi đừng nghĩ thế, cứ ôm cho thoả ... ả nhủ với mình như vậy.

Không có nhận xét nào: