Thứ Tư, 13 tháng 8, 2008

Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng

Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng
Thơ Phạm Thiên Thư
Nhạc Phạm Duy

Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau
Thôi thì thôi đừng ngại mưa mau
Đưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi
Sông này đây chảy một dòng thôi
Mây sầu sông thắm tóc người cuối sông

Nhớ xưa em chửa theo chồng
Mùa xuân may áo, áo hồng đào rơi
Mùa thu em mặc áo da trời
Sang đông lại khoác lên người áo hoa

Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau
Thôi thì em chẳng còn yêu tôi
Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng
Thôi thì thôi mộ người tà dương
Thôi thì thôi nhé đoạn trường thế thôi

Nhớ xưa em rủ tóc thề
Nhìn trăng sao nỡ để lời thề bay
Đợi nhau tàn cuộc hoa này
Đành như cánh bướm đồi tây hững hờ

Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say
Thôi thì thôi để mặc mây trôi
Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan
Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi

Chim ơi chết dưới cội hoa
Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà
Mai ta chết dưới cội đào
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu

Mai ta chết dưới cội đào
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu


Bạn ơi, khi nghe bài hát này bạn nghĩ gì. Đời sống đang đều đặn nhưng vì lý do nào đó nó không còn thích hợp với bạn, bạn phải " từ quan" về ở ẩn. Quyết định đó, với tôi, với bạn, tôi hiểu đều rất khó, khó lắm.

Thường thì người ta chọn im lặng và để mặc đời muốn đánh dạt mình tới đâu thì tới, miễn là còn sự sống. Hai là chống trả lại cho tới khi hơi tàn, sức kiệt rồi lui về cũng chưa muộn. Nhưng thời xưa, người ta giữ chữ khí quyết định về ở ẩn khi thấy mình không còn làm được gì nữa, ngậm ngùi cho chính bản thân mình và chỉ còn biết lấy thiên nhiên và những gì còn thân thiết xung quanh mình mà vui sống cho tới hơi thở cuối cùng.

Trước khi biết anh, tôi đã biết và thích bài hát này lắm. Khi biết anh, tôi biết anh cũng thích bài hát này, nó hợp với tính cách của anh lúc đang về ở ẩn. Cuộc đời thật ngộ, trong đời, có những người luôn gặt hái được thành công, cũng có những người luôn cố gắng nhưng toàn đem về thất bại vì vận may chưa tới và cũng không bao giờ tới vì họ đã đi rất xa rồi.

Với tôi thì dù thành công hay thất bại trong đời cho tới lúc này, thật sự tôi không màng tới nhiều lắm khi tôi nhận ra cuộc đời này còn có nhiều điều trân trọng hơn là sự thành công hay thất bại. Có khi thành công mà phải chứng kiến sự biến chất của con người mình tôi thà làm đứa ăn mày. Mà thật sự cứ bình thường làm ăn mày cũng dễ đâu cần phải thất bại mới làm được đâu.

Tôi lớn lên với suy nghĩ chỉ sợ mình làm điều trái khuấy trong đời, người khác bắt gặp thì sẽ nhục, nhục lắm hay bị người khác làm nhục vì họ hiểu sai mình. Cái gì hay sợ thì gặp nhiều vô kể. Có ai hiểu hết mình đâu, ngay chính tôi, tôi đôi khi còn chưa hiểu hết tôi nữa là.

Từ nhỏ, tôi hay theo bà tôi tới chùa. Thấy người ta xá lạy kính cẩn tôi cũng làm theo. Giờ thì những thử thách của cuộc đời lại khiến tôi phải đưa hai bàn tay lên, chắp lại và cầu cho chính bản thân mình cùng gia đình những điều an lành vì sợ tai ương cứ chọn nhằm mình mà đổ xuống.

Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi

Có lẽ kết luận về cuộc đời nằm trong hai câu của bài hát đó và tự tôi hiểu khi tôi còn hơi thở và còn nhìn thấy đời sống sinh động này tôi tự biết ơn bao nhiêu con người và tôi nguyện sống hết lòng cho cuộc đời này, để khi rủ áo ra đi nếu có hổ thẹn về điều gì đó, tôi cũng sẽ tự an ủi mình rằng mình sẽ được tha thứ.

Cho Một Ngày

Không có nhận xét nào: