Thứ Ba, 12 tháng 8, 2008

Yêu Thương

Yêu Thương
Vành Khuyên

Bạn nói bạn biết yêu thương là gì ư ? Không phải coi thường bạn chứ cho bạn nói lại đó. Nếu chính tôi tự hỏi lại mình, tôi sẽ trả lời tôi không biết bạn ạ. Tối qua, vừa chợt nhận ra điều đó, tôi buồn vô tả, nhưng nhận ra lúc này là còn may, nếu tôi ngu muội trước lúc trút hơi thở cuối cùng mới nhận ra thì còn tiếc tới cỡ nào.

Tôi vẫn nghĩ ai làm gì đó cho mình mà mình thấy cảm động là tình thương nó nảy sinh. Cũng đúng chớ, trên đời, mấy ai quan tâm bỏ thời gian ra cho bạn cảm động. Làm gì thì làm chớ mà thấy ai vô tình nhìn mình coi có gì cần giúp đỡ không tôi cám ơn gần chết. Một điều.

Có bao giờ bạn đi trong đời và tự dưng thấy có cảm tình với người nào và tự hỏi hoài phải chi mình quen với người đó chưa. Bạn đang trong cái trường hợp bạn là phía bên kia của điều thứ nhất. Khi hai điều này xảy ra cùng một lúc thì coi như có cái chuyện hai người cảm mến nhau.

Nếu bạn không khéo giữ gìn, cứ nghĩ người phía bên kia cứ phải làm cho mình vui mà quên rằng, mình cũng phải tự tìm ra cái gì làm cho người đó vui mà làm đi cho nó cân bằng lại

Thật ra tôi nói chuyện này để nói chuyện khác.

Bạn nghĩ bạn làm vui lòng người khác, hay người khác làm vui lòng bạn là yêu thương xảy ra hay sao? Cũng lầm luôn.

Tôi có hai đứa con, một trai, một gái. Tôi khùng bạn ạ. Tôi đối xử hai đứa như nhau. Nghĩ mình đã công bằng, cỡ Bao Công chứ lại, công bằng cái con khỉ.

Đứa con trai tôi khôn lắm, nó biết làm cho tôi hài lòng, nó biết luồn lách để không bị tôi la tiếp theo bằng thái độ bình tĩnh của nó và thận trọng hỏi tôi thế nó phải làm gì cho tôi hết giận. Đứa con gái thì bị tôi la chỉ có khóc. Càng khóc tôi càng bực và càng la nó dữ nữa. Thế là nó càng bù lu bù loa lên. Tôi cho rằng nó chọc tức tôi. Chọc quái gì hả bạn, hóa ra tôi là đứa trẻ con, chẳng phải nó. Nó phản ứng theo kiểu của đứa con gái, thằng con trai có cách phản ứng của nó. Tôi bắt đứa này giống đứa kia thì hóa ra tôi bắt vịt là gà, gà là vịt à.

Vậy ra tôi bực mình sao con gái tôi không khôn bằng con trai quá là vô lý đi.

Đứa con gái của tôi rất cẩn trọng, mỗi lần bị tôi la xong, nó xà vào lòng tôi ôm tôi thật thân thiết. Nó sợ bị tôi hất hủi và la mắng thêm. Con nít tội thật bạn ạ. Biết dựa vào ai phải không bạn. Chính tôi đây lắm lúc còn chả biết dựa vào ai chứ đừng nói tới nó.

Vậy nên khi yêu thương ai, bạn đọc phản ứng của người đó và ráng hiểu họ muốn nói gì nhé. Nếu phản ứng đó không đúng kiểu bạn muốn người ta làm thì yêu thương thành thật là cố gắng tìm hiểu xem người ta muốn nói gì chứ đừng như tôi, bắt họ phải xử sự y chang kiểu mình muốn mà rồi có một ngày không còn yêu thương nào vây quanh bạn. Ngày đó có lẽ sẽ là ngày buồn nhất của cuộc đời bạn dù bạn chưa trút hơi thở cuối cùng.

Yêu thương, tôi nhờ hai đứa con tôi mà đã hiểu ra bạn ạ.

Cho Một Ngày .

Không có nhận xét nào: