Thứ Ba, 12 tháng 8, 2008

Bi Kịch

Bi Kịch
Vành Khuyên

Ả không còn viết truyện được nữa. Mọi nguồn cảm hứng của ả đều bị thiêu rụi. Lúc trước, cảm hứng đó từ chồng ả. Ả lôi quá khứ của ông mà ả được ông kể cho nghe rồi viết ra hết. Cứ thế mà viết, vừa viết vừa chọc ông, vừa hiểu ông cho vui. Nhiều khi phải nói ả thêm mắm, thêm muối vào bài lấy từ cái đầu ả ra. Ông biến dạng méo mó đến sợ mà ả không cần màng tới chi, viết ra cho vui, ả cười được hahhah vậy đủ rồi.

Hết chuyện viết từ chồng, ả lôi hai đứa con ả ra mà viết. Từ chuyện ăn, ngủ, nghĩ tới chuyện dạy học, chơi đùa hàng ngày. Chỗ nào thấy có vấn đề là ả lôi ra. Nhiều khi tự chửi mình dối trá khi dạy con ả cũng lôi ra chơi cho vui, ả an ủi ả đang tự giáo dục chính ả, đang nhìn lại chính con người ả. Nhưng thật lòng mà nói ả hết thứ chơi mới lôi mấy chuyện đó ra chơi chứ ở đời, ai không khùng lại làm thế.

Ả đọc vòng vòng, kiếm chuyện chọc người ta để viết. Ả có vài ý nhưng lại không dám viết. Như lúc trước nó ra cả khối, dạo này ả nhát như thỏ đế. Không hiểu sao ả lại chọn giữ mồm, giữ miệng. Ả nghĩ nói nhiều quá nhiều chuyện xui nó tới đỡ không được hay sao đấy. Nói chi xa xôi, mấy tháng nay bao nhiêu chuyện làm ả xơ xác cuộc đời luôn vậy mà mới ngơi vài tí ả đã thấy buồn. Đời vô lý thế cơ chứ lại .

Ả nhớ lại biết bao nhiêu là chuyện, từ thuở sơ sinh, lọt lòng, tới những chuyện gần đây. Cuộc đời là nước mắt, chua cay, chả thấy cái mảnh ngọt ngào nào mà nhìn trên môi ả lúc nào cũng nụ cười và cái đầu cứ chực gật chào người khác. Ả chỉ có mỗi cái đó là sẳn. Buồn cũng cười, chán cũng cười, muốn điên lên cũng cười chơi cho vui, cho mọi người đừng đụng chạm gì tới ả nữa vì tin ả đang bình thường .

Trời, sống vậy sống chi nữa trời, vậy mà ả vẫn còn đây mỗi ngày dù ả nghe lòng mình nặng vô cùng.

Cho Một Ngày.

Không có nhận xét nào: