Thề
Vành Khuyên
Chữ thề cứ chực chờ nơi cửa miệng
Chẳng phải tôi điêu
Chẳng muốn láo làm gì
Chỉ quen làm vậy, ai nghĩ gì cứ nghĩ đi
Càng thề tôi càng thấy thề là đúng
Thế gian vội vàng, mấy ai hiểu được tôi nói chi
Cứ thề đi, chuyện đâu còn có đó vội gì
Thấy trước, thấy sau, cùng có một chữ thấy ...
Riết rồi quen, tôi nghe mình thề mọi lúc
Chẳng còn ai muốn tin, tôi như kẻ lạc loài
Có những lúc nghe trong mình mỏi mệt
Chẳng được ai tin hay tôi chẳng còn tin ai ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét