Thứ Ba, 2 tháng 9, 2008

Dư Luận

Dư Luận
Vành Khuyên

Ả sống không cần dư luận. Thề với trời đất, dư luận chả là cái quái gì với ả. Ngày ả còn gia đình đầm ấm, trong những bài viết của ả cứ có ông này thương bà nọ, chị kia thương anh đó hà rầm cả lên. Bạn đọc đồn xa gần ả không hạnh phúc nên nghĩ ra ba cái trò đó viết chơi cho đời sống đơn điệu của mình thêm mắm muối. Ả nghe chỉ cười khẩy. Người đời lắm trò, muốn nghĩ sao thì nghĩ đi. Nghĩ một chiều thế quen rồi, có ngon nhìn lại mình, bài viết đó của ả đang nhắm vào đời sống của chính họ dù chỉ là góc cạnh cũng cố mà nhìn và giữ gìn chứ lại đem trả quả thế còn gì là bạn đọc. Lúc vui ả nghĩ thế. Lúc buồn, ả cũng có chút tư lự, chết bà, thế ra mấy bạn đọc nói đúng đấy nhể. Cuộc đời ả tẻ vô cùng. Sáng đi làm, chào chồng, ôm con đem gửi. Tới sở, làm hết việc rồi về, chợ búa, cơm nước, dọn dẹp, đi ngủ, mai lại một ngày tương tự tiếp tục. Tẻ quá chớ còn gì. Lâu lâu được ông hầu hạ, cảm giác vẫn là cảm giác, không đầy đủ gì đi chăng nữa nhưng đời sống đều đặn thế tẻ là đúng rồi. Hả ? Vậy là dư luận ảnh hưởng tới ả thật. Trời ! Còn đâu một cây viết bản lĩnh, không để dư luận bẻ cong ngòi viết của mình. Cứ nhìn vào nhà thiên hạ mà viết, chả sợ đếch gì, ai nói gì ngon ra đây tay đôi tay ba với ả, ả trả lời được hết. Ơ, em viết cho bà Ba hàng xóm, bà ấy nhờ ạ, chồng chị ấy bài bạc quá. Hay em viết cho anh Tư cuối phố, anh ấy rượu chè quá ạ, phụ nữ khổ quá các chị ạ. Hoặc em viết cho cô Năm mới tỉnh về bị bỏ rơi, em mà là cô ấy em xé xác cái ông nội bố đứa con chưa sanh của em ấy chứ lại.

Ả viết cho người ta ư? Cũng chả phải? Tại sao ả nói vậy? Giờ ả còn một mình, ả chẳng còn hứng thú đâu mà viết về ai nữa. Ả cũng chẳng buồn than thân trách phận giờ phải một mình nuôi hai đứa con. Dù ban đầu lúc chồng ả mới bỏ đi, ả như từ trên trời rơi xuống, chả biết mình là đứa con bà nào rơi vào chốn này để mặc người đời, ngay cả họ hàng ai muốn mắng ả câu nào cứ mắng. Ả quen quá rồi, họ mắng xong họ nghe ngay đó. Ai cũng hiểu ả phải chống chọi với tất cả để tồn tại mà họ cứ nói tại ả chớ có câu nào tại họ để họ còn bước đi dễ dàng chứ mà thương ả, nói tại họ hay phải có trách nhiệm với ả vì phải giúp đỡ ả lại nghe ả cằn nhằn, có mà chết. Đời thế đấy!

Dư luận ngu gì nghe để mà chết. Ả thề ả quen quá rồi. Quen tới mức vừa thấy, vừa nghe đã muốn nôn oẹ và trải qua biết bao bận như vậy giờ có nghe nó chỉ như những cơn gió thoảng, càng làm ả thêm mát, càng làm ả thêm thoải mái vì ả biết rằng ả đang đứng họ muốn ả té cái coi chơi mà có được đâu.

Chả cần dư luận bẻ chi, giờ cây bút ả cũng đã mòn, đã cụt, chả viết về ai được nữa. Dư luận trước kia bảo ả muốn này nọ là điên vì so với bây giờ muốn này nọ dễ ợt mà ả có làm được đâu. Thế có phải là dư luận sai bét bèn bẹt không nào.

Khi con người hạnh phúc, đúng, khi họ hạnh phúc, họ còn lòng dạ mà nhìn ra cảnh khổ, cảnh thiếu hụt của người khác. Chứ khi họ buồn, họ cô đơn, họ trăm công ngàn việc, triệu trách nhiệm thì có cho họ vàng để nhìn vào nhà người khác mà viết họ cũng đếch làm được chứ đừng nói họ mơ tưởng xa xôi chi cho mất công.

Ả mừng quá, vậy là người đời sai. Ả từng nghĩ ả muốn này nọ nên trong các bài viết trước đây cho các nhân vật thương nhau, ai dè không phải.

Dư luận, thế nhá, chả là cái quái gì với ả là đúng rồi.

Không có nhận xét nào: