Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Nhiễu Nhương

Nhiễu Nhương
Vành Khuyên

Con vua thì lại làm vua
Con sãi ở chùa, lại quét lá đa

Ở đời phải có thân thế. Nhiều người trong đời thân thế là có sẳn. Hiểu được mình có thân thế như thế nào để nâng nó lên, tạo mức ảnh hưởng tốt của mình đến mọi người mới là chân chính, còn ba cái đồ lợi dụng thân thế mà rỗng tuếch bên trong, tôi thề đi đâu có gặp tôi chẳng cần nhìn cho bận mắt.

Nhà tôi ba đời bần cố nông. Bần cố nông chứ còn gì nữa. Ông nội là địa chủ nhờ có ruộng đất mà chữ địa chủ nó quàng vào người. Được gì nào, lấy rải rác 2,3 bà vợ tới bà nội tôi là bà thứ ba trẻ hơn ông tôi những hai mươi tuổi. Khi tàu há mồm đưa gia đình bà tôi vào Nam, ông nội tôi bị dân đấu tố rồi bị xử bắn trước mặt dân làng, những người mượn ruộng mình cày. Rồi, ham làm địa chủ đi. Bà tôi cũng bần cố nông, nhờ lấy địa chủ, làm thấy mồ tổ, mới có miếng ăn, quần áo đỡ rách. Được gì nào, trốn tá điền của mình như trốn giặc. Gặp ở đâu sợ bị họ lôi ra hành lúc đó.

Xã hội chỉ toàn dạy người ta thù hận, nhưng không có lửa thì không có khói. Chuyện coi như xong, mất ruộng, mất địa chủ, ai muốn cày cày đi, miếng ăn vào mồm và tìm thanh thản công bằng thật sự trong xã hội, có hay không, tự họ hiểu, đừng hô hào lớn tiếng rồi sau này mắc cỡ với chính lương tâm mình thì đã muộn.

Trở lại với cái chuyện bần cố nông. Vào Sài gòn, gia đình tôi cũng bương chải kiếm miếng ăn thấy mụ nội, anh chị em tôi rất cố gắng học .. là học vì tương lai. Tầng lớp bần cố nông chứ có phải con lang tây, lang ta gì mà có gene giỏi sẳn. Cũng đội sổ bao nhiêu lần mới ngoi lên được. Tú tài phải thi lần một, lần hai, đậu tương đối được được để tự lo đi du học tự túc. Tôi thấy chả có cái gì mà sẳn cả, toàn là do cố gắng, do biết duy trì lòng tự trọng và tính chịu đựng, tinh thần vượt khó mà ra cả.

Cho tới giờ này phải nói tôi có học vấn và cái công việc tôi đang làm, cùng hạnh kiểm tôi đang có là do lòng tự trọng của một kẻ tha hương nơi xứ người, không muốn ai lôi dân tộc mình, Tổ quốc mình, cha mẹ mình ra mà mắng đó là cái xứ ham tiền ( dù tiền ai hỏng ham, vớ vẩn ) vô học, vô lề lối. Tôi đã cố gắng ngày đêm, ngay cả trong mơ cũng phải suy nghĩ phải cố gắng làm sao chứ đừng nói chi ban ngày. Lòng tự trọng cũng phải gìn giữ, đừng nghĩ nó có là có thể tồn tại mãi mãi.

Nay rõ ràng là xã hội cứ nói không phân cấp hahha có mà nói lại đi ... ai có tiền, giàu có cứ bỏ ra làm thứ này, thứ nọ, chửi người khác vô tội vạ. Ai con ông này, bà kia, dù có dở tệ cũng còn có thân thế để đứng vững trong xã hội. Con đại sứ thì đi thế giới làm cho các tổ chức quốc tế, con CEO những hãng lớn có chút sắc đẹp đi thi hoa hậu hoàn vũ. Nếu bạn bảo tôi ganh tị tôi chấp nhận luôn, tôi chán cái xứ sở đánh giá con người qua lớp áo bên ngoài, thân thế của họ, không thực lực, thấy hoài riết chán, thấy hoài riết hông biết mình đúng sai, nói ra người ta bảo ganh, không nói người ta kêu mình nịnh bợ, im lặng thì kêu ba phải. Tui rành quá mà.

Mà đừng tưởng chỉ có xứ sở của mình vậy thôi nhé, ở đâu cũng vậy hết á. Nhiều khi ở xứ người mà bị người ta xử kiểu như là còn trong nước tui tức gần chết mà biết làm sao. Nói ra cho người ta hiểu, tui cũng bị trù dập cả ba bốn tháng, nín thở khi vào sở, ăn hết ngon, làm việc phải trông chừng dù biết rằng ai muốn làm gì mình cũng phải qua pháp luật. Sống thế còn gì là sống hở bạn. Sống thế chết bà nó đi cho xong.

Danh dự, lòng tự trọng cũng phải giữ trong sạch như máu huyết trong người bán danh dự đi rồi cũng khó mà có lại chứ đừng nói sống bình thường mà cho mình vẫn như cũ nghe giống vũ như cẩn quá đi.

Tôi sợ nhất những lúc cuộc đời tôi không còn phân biệt được chỗ nào chính, chỗ nào tà, lúc đó tui tà hay tui chính, chính tui còn hông biết.

Đời sống nhiễu nhương thật bạn ạ.

Không có nhận xét nào: