Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Cho Anh

Cho Anh
Vành Khuyên

Thế mà đã gần hai năm. Em nhớ mỗi sáng mình vẫn chào nhau đi làm mà thấy như mới hôm qua đây thôi. Mình chia việc rõ ràng, em đưa hai con đi, anh đưa về. Ngày nào bữa chiều đã xong, em bảo anh chờ em cho em đi đón hai con với. Hai đứa thiệt mừng thấy cả cha lẫn mẹ tới đón mình. Thật là một vinh dự làm sao. Hai đứa nhào ra hông biết ôm ai trước mà thấy tội. Em và anh gặp hai đứa cũng mừng như hai ba ngày hông gặp. Bây giờ nhớ vẫn còn vui dù chỉ còn là kỷ niệm.

Khủng khiếp nhất là những ngày anh mới đi. Chiều em không dám về nhà. Cảnh tượng anh nằm đó bất động vẫn đau đớn vô cùng, rồi xe cứu thương đưa anh đi trong trạng thái không còn biết gì và ngày đó là ngày cuối anh còn ở trong nhà, hai tuần sau anh về anh chỉ còn là hộp tro. Chiều mình vẫn ngồi ăn cơm chung, dù lòng em thấy buồn vì anh vừa ăn vừa cầm tờ báo coi sướng hơn là nói chuyện với em dù em rất cố gắng gợi chuyện nhưng lúc đó em vẫn còn vui chán vì có người ăn với mình. Giờ em ăn với cái ti vi, lắm khi chạy ra chạy vào vì phải coi con làm bài tập, chẳng muốn ăn. Nhưng vẫn còn chưa sợ bằng trong lúc 45 ngày, dọn đồ ăn trên bàn thờ xuống nhìn mà rớt nước mắt cái gì nó đau tận xương tủy nên dù đói cồn cào từ trưa mà nhìn đồ ăn cứ muốn lăn lộn mà không dám, sợ bị điên rồi qua bà nó thế giới không tỉnh thức là hai đứa nhỏ rồi đời. Em ước gì anh ở trong hoàn cảnh của em để hiểu em đã gánh chịu dùm anh cái điều mà anh vẫn sợ anh phải gánh chịu. Em bỗng đâm buồn vì thấy ai cũng may mắn hơn mình, ngay cả chồng mình cũng được ông Trời thương hơn cho cái diễm phúc không bao giờ khóc vợ chết.

Rồi chở con ra đường mới đau, đi đâu cũng thấy buồn vì nhớ anh. Hai đứa ráng vui với mẹ, còn nói em rủ anh tới chơi. Em đau cho anh vì bị con hiểu lầm là anh còn ở đâu đó cố tình không tới. Đau mình lo chưa xong, đau dùm người chết nữa mà vẫn thấy đau, chả rộng lượng hải hà gì mà thấy xung quanh đâu cũng tội, tội mình làm quái gì nữa. Và từ đó nước mắt vẫn rơi nhưng em hiểu được em phải đứng dậy.

Không biết ở dưới đó anh có hiểu em hơn không chứ em vẫn còn cái cảm giác hiểu được anh đang nghĩ gì, người sống mà nghe em nói câu này chắc cười hahhah nhưng em cứ nói. Nói mà buồn, nói cho vui, nói chung là nói cho có nói, cho biết rằng mình đang ở cái chốn mình từng biết mình là ai, vẫn thấy xung quanh mọi thứ như cũ dù không còn như cũ ....

Giờ không còn anh, em cũng hết coi chính trị làm chi, coi debate để đi bầu hay xan sẻ với anh những suy nghĩ về các mâu thuẫn, chết chóc hay chiến tranh trên toàn cầu. Em bỏ hết, chỉ thấy cái nhà nhỏ bé của mình có hai đứa con, thôi thì còn buồn nhìn hẹp thế thôi, nhìn xa hơn, cái tật không bỏ nói này nói nọ nó ra chuyện nhức đầu thêm.

Buồn nhất là những câu hỏi về Phật Giáo, em không còn có anh để hỏi. Em tìm hỏi một người em trên nét đang học ngành có liên quan thì cũng hiểu ra đôi điều. Em biết sẽ chẳng bao giờ em đi theo con đường của anh, hiểu tường tận Phật giáo là chi. Em tin em không có cái diễm phúc hiểu hơn những điều đang hiểu mà sự thật em cũng không muốn. Tới chùa hai lần, một lần tụng cho đứa con trai đầu lòng, một lần tụng cho chồng. Quá đủ với em rồi anh ạ.

Thôi thì giờ cuộc đời dẫn em đi đâu em đi đó. Em có cái cảm giác như em sáng suốt hơn cái hồi còn có anh nhiều. Em đã dựa vào anh nhiều quá. Giờ nhìn chuyện gì em cũng thấy được hai ba chuyện đàng sau. Nói với ai điều gì em cũng tiên đoán trước được điều gì sẽ xảy ra ... nghĩ cũng ngộ, sau đau khổ, thăng trầm chứ có sau cực lạc chi đâu mà sáng dạ đến đau lòng.

Vẫn mong anh bình an anh ạ.

Không có nhận xét nào: