Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

Dựa

Dựa
Vành Khuyên

Ả vẫn ước chi mình có chỗ dựa, nhưng dựa vào ai, hay vào đâu ? Đó mới là điều đáng nói.

Suốt một thời trung học, ả nằm trong ban cán sự lớp. Họp hành gì cũng có ả. Mấy tên cán sự lớp khác, lắm tên nhìn ả đắm đuối, ả biết chứ. Ả cũng len lén nhìn lại họ đuối đắm trả lời mà không hiểu sao ra trường, chẳng có ma dại nào tiến triển gì với ả đưa chỗ dựa như ả mong muốn hết trơn.

Ả từng nghĩ, hợp nhãn là hợp nhãn, còn nghèo hèn, không chưng diện, thằng nào nó rớ. Cũng chả phải, thiếu gì mấy con bạn nghèo của ả, vừa ra trường có người rước hết trọi, giờ con họ đã vào đại học, cũng sắp lên hàng nội ngoại cả rồi chứ ít đâu.

Có người nói ả chảnh. Bậy, chảnh làm chi. Rời VN lúc 24 tuổi, qua một mảnh đất mới như mới được sanh ra lại, nói tiếng mẹ đẻ hông ai hiểu, tiếng người ta thì có nói ra cũng chỉ mình ả hiểu nên đòi hỏi ai hiểu ả thì chỉ là điều không tưởng chứ có tưởng cũng chỉ tưởng chơi cho vui chứ được sao mà được.

Mà cuộc đời kỳ lắm, khi không ai còn hiểu ai thì cứ hợp nhãn là sáp lại như gà, vịt nó ra gà con, vịt con thôi chứ có gì khác đâu. Cần chi một chỗ dựa đầy đủ và hoàn hảo như từng mong đợi ở quê nhà. Vậy nên cuộc đời sau khi có gà con, vịt con thì rỗng không, không biết mình là ai, đang sống ở đâu trong cuộc đời này. Cũng như bao người khác không hiểu chỗ dựa có còn là chỗ dựa không và đành buông ra một câu vô tội vạ " sống vì con ". Ôi nghe nó chua chát làm sao. Vì gì mà vì, ả chọn, ả làm tới, có đầu óc chứ không đâu mà nói nghe như vô tội . Con người lắm khi hèn quá chừng, tính luôn ả.

Rồi ả đổ tại người ta khi không coi người ta là chỗ dựa nên người ta đi mất. Thì gà mẹ nuôi gà con một mình, cảnh cũng quá thường, trách ai. Có trách là trách ả đang kiếm chỗ dựa mới khi vừa thoát khỏi cảm giác buồn bả của chỗ dựa cũ. Ai tốt với ả ả cũng vui lắm. Ả ghẹo người ta để được tiếng cười, để được quan tâm, nói chung là ả còn chưa hiểu ra ả ghẹo người ta để làm chi. Ả mong đời mình bớt tẻ, có vậy thôi chứ ả còn sợ, có mà dám làm như vậy để kiếm chỗ dựa, thề, có gì nói đó, nói sai chết liền.

Nghĩ mà coi, nếu ả còn phải khắc khoải tự tìm hiểu coi mình nghĩ gì thì bố ả cũng chả dám đến gần để hiểu ai chứ đừng nói chi muốn dựa vào người ta.

Từ hai phương trời, hai nguồn gốc, hai đủ thứ, cho tới lúc này ả thấy có mong đợi một sự hoà hợp với ai là điều không tưởng. Ả biết ả lấy hình ảnh mấy tên cán sự lớp lúc trước ra đùa chơi cho vui chứ ả biết mấy tay này giờ có đứng trước mặt ả cũng như là những con gà mắc mưa ả từng nhìn thôi chứ xi nhê gì nữa.

Ả dần nhận ra ả chưa từng hiểu yêu thương là gì như ả từng nhận. Ả chỉ đi tìm chỗ dựa cho nó có đầu có đuôi, cho người ta thấy ả là một người bình thường chứ còn bao điều tiên quyết để có đúng đó là chỗ dựa có bao giờ ả có đâu.

Ả chỉ biết dựa và sau cùng ném cho người ta câu độc địa " anh không xứng là chỗ dựa " cho người ta đi mất " rồi ả ngồi than thân trách phận mình không có chỗ dựa.

Dầu gì cũng đã dựa rồi, cho dù dựa kiểu nào đi nữa ...

Đúng chớ, có chi mà không!

Không có nhận xét nào: